Sau khi xào CP với ảnh đế ở show tình ái, tôi bạo hồng rồi!| Chương 7

Editor: Mận Mơ Màng

Chương 7:

Lộ Trạch Thanh không rõ vì sao Giang Tư Úc lại tiếp cận mình, nhưng dù sao đi chăng nữa thì cũng không thể đơn thuần là muốn kết bạn với cậu.

Chỉ có thể nói Quý Thiếu Quân không thông minh cho lắm, Lộ Trạch Thanh cũng không phải nhìn không ra hắn đang trêu chọc Giang Tư Úc, mà mình tiện thể bị Quý Thiếu Quân trêu chọc theo.

Cũng có lẽ Giang Tư Úc quả thật có vài phần hứng thú với gương mặt này của y.

Cũng không phải Lộ Trạch Thanh tự kỷ, mà là ngoài điểm đó ra, y thực sự không thể tưởng tượng được bản thân mình có cái gì đáng để Giang Tư Úc nhớ thương. Nhưng cũng chính vì y tự mình biết mình như nào, nên cho dù Giang Tư Úc có chút hứng thú với y, y cũng cảm thấy đó chắn hẳn là kiểu hứng thú của một kim chủ với một tiểu tình nhân.

Mà kim chủ thì có thể có rất nhiều tình nhân.

Lộ Trạch Thanh biết gương mặt này đẹp, nhưng cũng không đến trình độ của hắn, hai lần tình cờ gặp nhau đều là do Giang Tư Úc chủ động bắt chuyện, nhưng lúc khác Giang Tư Úc cũng không có ý dây dưa với y, hiển nhiên là nhìn thấy mặt nên nhất thời cao hứng.

“Cô Giang, ông Quý. Tổ làm chương trình đang phát sóng trực tiếp, không nói chuyện với các anh nữa, tạm biệt. ”

Không cho bọn họ có cơ hội giữ mình lại, Lộ Trạch Thanh đi ngang qua bọn họ, trực tiếp trở lại vị trí của mình, tiếp tục ghi lại tài liệu cần thiết.

Đạo diễn Tần chỉ bảo y ở lại nhà hàng ăn tối, cũng không có yêu cầu y ở lại đây bao lâu, Lộ Trạch Thanh ăn xong, dọn hết đồ liền rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, có nhân viên phục vụ đưa cho một món quà.

“Cám ơn.”

“Không có gì đâu ạ.”

Trở lại biệt thự, Lộ Trạch Thanh mở túi ra, bên trong có một bông hồng rực rỡ, còn có một hộp sôcôla, cùng với vé triển lãm tranh chiều mai.

Không cần phải đoán chút nào.

Địa điểm hẹn hò ngày mai là triển lãm tranh.

Không có gì bất ngờ, Lộ Trạch Thanh hẳn là vẫn có thể tiếp tục “đi tự do”, ngày mai cho dù có đổi đối tượng hẹn hò, khách mời lam phương chắc chắn cũng sẽ không có ai muốn ở cùng một chỗ với y.

Lộ Trạch Thanh đầu tiên là tắm rửa, kéo laptop ra, chuẩn bị chỉnh sửa đoạn clip ghi lại hôm nay suốt một đêm, còn phải làm thêm một phần lồng tiếng giải thích nữa.

Thừa dịp các khách mời đội xanh đội đỏ ở bên ngoài hẹn hò, Lộ Trạch Thanh dự định sẽ kết thúc công việc sớm.

Mở máy tính của nguyên chủ, vào phần mềm chỉnh sửa, Lộ Trạch Thanh vốn tưởng rằng còn phải mò mẫm một hồi, không ngờ bắt đầu lại dễ dàng như vậy.

Không khó như y đã nghĩ.

Điều kỳ lạ chính là y không có ký ức quá khứ của nguyên chủ, nhưng có một số kỹ năng đã hình thành thói quen hành động, nên Lộ Trạch Thanh không cần phải đi học tập lại hoặc bồi dưỡng.

Mất hơn một giờ, Lộ Trạch Thanh chỉnh sửa video clip xong, sau khi phát lại hai ba lần xác nhận không có vấn đề gì, y đăng nhập vào tài khoản của nguyên chủ để upload.

Không lâu sau đó, người hâm mộ đã để lại bình luận.

[Video còn chưa xem, tôi muốn giành bình luận đầu tiên, tôi có phải là người đầu tiên không? 】

【Nếu không cập nhật tôi sẽ phải chú ý đến các blogger ẩm thực khác đó, hừ, trừ phi cập nhật hàng ngày, nếu không thì đừng mong dỗ được tôi】

【Cuối cùng cũng nghe lại được giọng nói của em trai, em trai khi nào lộ mặt vậy, khi còn sống có thể ngồi xổm chờ đợi được đến khi em trai lộ mặt sao】

【Thanh âm dễ nghe như vậy, diện mạo nhất định cũng không kém! ! 】

【Mẹ kiếp, hai người cũng không xem video sao!? Em trai nửa tháng không cập nhật, vừa cập nhật đã ăn đồ Pháp trên tầng cao nhất của tòa tháp đôi ở một hòn đảo nào đó】

【Em trai à em là nhận được booking quảng cáo của công ty đại gia nào đó sao? Nhưng không có qc trong video! 】

[Hứa với tỷ tỷ, chúng ta chỉ kiếm tiền đứng đắn thôi nha!!! 】

Lộ Trạch Thanh lật mấy bình luận của fan bị chọc cười, chọn vài câu trả lời.

[Được người khác tài trợ, nhưng tiền đứng đắn nha. 】

【Tạm thời không nghĩ đến việc lộ diện, cám ơn mọi người đã thích】

Trong số những người hâm mộ của nguyên chủ có một phần yêu thích ẩm thực, phần lớn còn lại là chú ý đến giọng nói của anh.

Đăng xong video, Lộ Trạch Thanh nằm xuống.

Chăn đệm thoải mái, vừa vặn, mềm mại, Lộ Trạch Thanh mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Đúng lúc này, leng keng một tiếng, âm thanh thông báo wechat nổi lên, đột ngột khiến Lộ Trạch Thanh giật mình tỉnh giấc.

【 là Chu Chu Hiệp 】 anh , anh ơi , anh lại lên hot search rồi!

Lộ Trạch Thanh gian nan vén mí mắt lên, là trợ lý Tiểu Chu, nghiêm túc mà nói không phải trợ lý của y. Mà là trợ lý của cùng mấy nghệ sĩ.

Vị Tiểu Chu này với nguyên chủ quan hệ cũng không tệ lắm, cậu ấy thân cận với Lộ Trạch Thanh hơn một chút so với các nghệ sĩ khác.

Đại não Lộ Trạch Thanh chậm chạp chuyển động, thật sự không nghĩ ra được, hôm nay y lại làm cái gì đáng để cư dân mạng thức đêm để mắng hắn lên hot search.

Y xoay người, bật đèn đêm đầu giường lên, thuận tay ấn vào Weibo.

Trượt hotsearch từ cuối cùng lên trên cùng, tìm kiếm hotsearch thứ mười cuối cùng nhìn thấy tên của mình.

Âu phục Lộ Trạch Thanh

Bộ quần áo này của Lộ Trạch Thanh là tìm được từ trong tủ quần áo của nguyên chủ.

Kết cấu không giống như các bộ vest khác, từ áo sơ mi, cà vạt đến thắt lưng hay tay áo, một bộ đầy đủ các chi tiết được thiết kế riêng biệt.

Lộ Trạch Thanh đoán bộ âu phục đại khái là cũng tương đối đắt, cho nên mới đặc biệt soi nó. Cũng không biết kính lúp của cư dân mạng lại phát hiện ra “chất liệu đen” nào đó rồi.

Ấn vào mục hotsearch, tiêu đề là ảnh chụp màn hình trong các buổi phát sóng trực tiếp.

Khu bình luận ồn ào liên tục.

Cái này có chút kỳ lạ, bình thường đều nhất trí lập trường đồng loạt vào mắng y.

【Bộ âu phục này của Lộ Trạch Thanh thực sự quá tuyệt, âu phục đuôi cá! Ah, ah, tôi chết mất thôi!

[Cái eo này, trời ơi! Làm nổi bật vóc dáng, có thể cởi/ lột nó ra được không】

【Nghệ sĩ nghèo đến mấy cũng phải có mấy bộ quần áo như vậy để xuất hiện, nói không chừng đi mượn.】

【Các cậu đánh giá cao Lộ Trạch Thanh quá, sao không nói cậu ta mặc hàng A(nhái)】

【Chắc là hàng A rồi, thương hiệu xa xỉ cao cấp Z&L bốn năm trước đã từng xuất hiện một mẫu tùy chỉnh hoàn toàn thủ công chỉ có một cái này, giá cả không rẻ/ hình ảnh】

[Tôi đọc trên tạp chí, cúc áo là tổ hợp kim cương mười tám carat, nếu tôi nhớ không lầm là hơn năm triệu]

【Mẹ kiếp, thật sự là vậy sao, cho nên đó là hàng nhái à, kết cấu này cho dù hàng nhái thì cũng không hề rẻ đâu】

【Vậy thì đến đây câu hỏi đặt ra là, Lộ Trạch Thanh kỳ thật là một phú nhị đại khiêm tốn hay là một Lộ Trạch Thanh mặc hàng nhái loại 1, cái nào đáng tin hơn? 】

Lộ Trạch Thanh dừng lại.

Chất liệu bộ âu phục quả thật rất tốt, tuy y không biết nguyên chủ, nhưng cảm thấy nguyên chủ không phải kiểu thích theo đuổi các thương hiệu xa xỉ, nếu không thì cũng sẽ không chỉ mặc quần áo rẻ mấy trăm, vậy bộ quần áo này làm sao mà tới tay được.

Bây giờ Lộ Trạch Thanh mặc rất vừa vặn, tính toán đến bốn năm trước… Nguyên chủ mới mười sáu tuổi.

Không nói trước là có mua được bộ quần áo này hay không, mười sáu tuổi xương cốt còn chưa phát triển hoàn toàn, so với bây giờ it nhất cũng thấp hơn 5cm hoặc là hơn.

Cũng không thể là nguyên chủ mười sáu tuổi bỏ ra hơn năm trăm vạn, mua một bộ âu phục sau khi trưởng thành mới có thể mặc được?

Không đời nào.

Nói chung âu phục ba đến bốn năm sẽ cũ, bộ âu phục này được bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn nhìn không ra là kiểu cũ. Nếu như không phải hotsearch, Lộ Trạch Thanh sẽ nhìn không ra đây là bộ âu phục mấy năm trước.

Đại khái là một lúc lâu không thấy Lộ Trạch Thanh trả lời tin nhắn, Tiểu Chu lại gửi wechat.

【 là Chu Chu Hiệp 】 anh này, anh ngủ chưa?

【 là Chu Chu Hiệp 】 Mẹ kiếp! Anh bạn, anh thực sự là một phú nhị đại à!!?

【 là Chu Chu Hiệp 】 Anh, anh đừng gạt em. anh có phải là kiểu không nổi tiếng sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp không? Vì vậy, bây giờ đây là … Anh đang bị cha mẹ giàu có bắt phải về nhà sao?

Đọc được tin tức này, Lộ Trạch Thanh rơi vào trầm tư.

Nghiêm túc mà nói nguyên chủ quả thật là phú nhị đại, phú quý thì ít, nhưng mà nguyên chủ lại sống trong một căn nhà nghèo như rủa, không giống như bị đuổi ra khỏi nhà.

Cho dù cha mẹ hào môn có chán ghét nguyên chủ, cũng không đến mức để cho nhi tử ruột thịt nghèo túng như vậy.

Lộ Trạch Thanh nghe nói người hào môn đều rất chú ý đến gia phong, gần đây y thường xuyên bị hắc trên hotsearch, cũng không có ai đến dặn dò y an phận thủ tường, không nên làm mất mặt gia đình. Cho nên, Lộ Trạch Thanh nghiêng về phía phương án nguyên chủ còn chưa được nhận về nhà hào môn kia.

Vậy bộ đồ này có nguồn gốc từ đâu!?

Đầu tiên bài trừ khả năng hàng nhái, Lộ Trạch Thanh không rõ về nguyên chủ, nhưng y vẫn chắc chắn rằng, nguyên chủ sẽ không mặc hàng nhái.

Đại não Lộ Trạch Thanh tỉnh táo, mí mắt còn đang đánh nhau, y giật giật ngón tay quay lại khung wechat của Tiểu Chu.

【 Là Lộ không phải Lục 】 sao cậu không hỏi có phải là hàng A hay không?

【Chu Chu Hiệp】 anh không bao giờ mặc hàng A đâu! Đừng giấu em, anh là phú nhị đại, có phải không?

【Là Lộ không phải Lục 】 ừ ừ ừm… Phú nhị đại giàu đến nỗi không thể đủ khả năng trả tiền thuê nhà

【 Chu Chu Hiệp 】 Tôi không tin [/icon Sapo Lăn Lộn]

Hotsearch không tranh cãi nguyên nhân, đương sự như Lộ Trạch Thanh đây cũng giống như quần chúng ăn dưa, lướt lướt qua, cuối cùng thật sự chịu không nổi lại nằm xuống ngủ.

Y vừa nằm xuống ngủ một lúc thì trời đã sáng.

Hotsearch vẫn còn.

Lộ Trạch Thanh không chú ý đến hướng bình luận nữa, đơn giản rửa mặt một chút, chỉ muốn xuống lầu lấp đầy bụng.

Dưới lầu, Ngụy Dương đang đứng ở chỗ rửa tay, thấy y đi từ cầu thang xuống, Ngụy Dương hừ nhẹ một tiếng.

“Chậc, có tiền mua hàng nhái loại A mà ngay cả đồ pháp cũng không ăn nổi?”

Livestream còn chưa bắt đầu, nên Ngụy Dương không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với Lộ Trạch Thanh. Ngày hôm qua Lộ Trạch Thanh mặt dày ăn thêm đồ bắt hắn ta trả thêm tiền, cục tức này Ngụy Dương nuốt không trôi.

Sau khi nhìn thấy Hotsearch, phản ứng đầu tiên của hắn ta là mua thêm đội thủy quân. Là Lộ Trạch Thanh tự muốn mình ngã trong tay hắn, vậy đừng trách hắn ta không khách khí.

Lộ Trạch Thanh phớt lờ hắn ta, ngay cả ánh mắt cũng lười cho, trực tiếp đi tới Phòng bếp. Nhóm chương trình sẽ không chuẩn bị bữa sáng cho họ, cần phải tự làm hoặc tự đi ra ngoài mua.

Ngụy Dương vội vàng đem cháo hắn đã nấu xong và bánh bao mua bên ngoài đem đi.

“Không phải cho cậu ăn.”

Hắn ta chuẩn bị bữa sáng cho tất cả mọi người, duy chỉ có không mua cho Lộ Trạch Thanh. Điều hắn muốn làm đó chính là cô lập Lộ Trạch Thanh, hắn mới không tin Lộ Trạch Thanh sẽ mãi bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Lộ Trạch Thanh lật tủ lạnh, tìm được một túi bún, còn có rau và thịt.

  • Chào buổi sáng!

“Các cậu dậy sớm nhỉ.”

Hai người Kiều An Nhiên và Trịnh Tiền Phương đi xuống lầu, nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đang chiên trứng.

“Trạch Thanh, cậu tự nấu bữa sáng sao?”

“Nấu một bát phở.”

“Tôi, tôi cũng muốn ăn.” Kiều An Nhiên trông mong nhìn Lộ Trạch Thanh.

Trần Minh Phỉ đi tới cạnh bồn rửa, hỏi Kiều An Nhiên.

” Có phải cậu là người thành phố C không? Nghe nói bữa sáng thành phố C đều bắt đầu từ phở. ”

“Không phải, chỉ là tôi quen ăn phở buổi sáng.”

“Muốn ăn trứng luộc không?”

Nghe Lộ Trạch Thanh hỏi như vậy, Kiều An Nhiên liền biết sẽ có phần của mình.

“Muốn, muốn ăn. Cảm ơn cậu Lộ Trạch Thanh, cậu thật tốt Tôi sẽ giúp cậu. ”

Không đợi Lộ Trạch Thanh tiếp lời, Kiều An Nhiên lấy rau xanh bỏ vào bể nước, vặn vòi nước ào ào, nước bắn tung tóe lên mặt Kiều An Nhiên đứng ở một bên.

“Ai dạy cậu rửa rau như vậy, lá rau đều bị cậu rửa nát mất rồi.”

Trần Minh Phỉ đi tới tắt vòi nước, “Để tôi để tôi. ”

Kiều An Nhiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Xin lỗi, tôi chưa từng sơ chế thức ăn. ”

Lộ Trạch Thanh nhìn cậu một cái, cái gì cũng hiểu.

Là một phú nhị đại, trong nhà khẳng định có bảo mẫu, giúp việc quét dọn nấu cơm.

” Cậu như vậy … sao anh cậu yên tâm để cậu sống một mình? Trần Minh Phỉ hoài nghi nhìn về phía Kiều An Nhiên.

“Yên tâm đi, anh trai tôi thuê 3 người dì cho tôi.”

Trần Minh Phỉ: “…”

Lộ Trạch Thanh không hiểu vì sao người có tiền lại thuê nhiều người như vậy, anh nhớ Thích Nam cũng có ba trợ lý trong đoàn làm phim.

“Tại sao phải mời ba người?” Chia ca làm việc à? ”

“Không. Một người chịu trách nhiệm dọn dẹp, một người chịu trách nhiệm nấu ăn cho tôi, với lại một người chịu trách nhiệm chăm sóc ba con mèo mà tôi nuôi. ”

Lộ Trạch Thanh: “…” Thật xin lỗi, thế giới của người có tiền y không hiểu.

“Minh Phỉ cậu ăn trứng không?”

Trần Minh Phỉ tuy xuất thân giàu có, chẳng hề yếu đuối. Bình thường cũng vô cùng khiêm tốn, mấy chuyện nấu cơm, quét dọn này, không hề nao núng chút nào, chỉ cần y không nói không ai biết y là phú nhị đại.

Chẳng trách Ngụy Dương chỉ coi gia đình y khá giả có chút tiếng tăm.

Lộ Trạch Thanh chợt nhận ra rằng, đây đâu phải là Show hẹn hò, đây là trại tập trung của phú nhị đại.

“Tôi muốn ăn cay, còn phải thêm rất nhiều giấm! Kiều An Nhiên nói: “Minh Phỉ cậu ăn không? ”

Trần Minh Phỉ lắc đầu, “Ta không ăn được cay. ”

Lộ Trạch Thanh nói: “Đợi lát nữa nấu xong trước cho cậu một bát không cay. ”

“Các cậu không ăn cháo sao? Còn có bánh bao với sủi cảo nữa, ăn phở vào buổi sáng không tốt cho sức khỏe. ”

Ngụy Dương nhìn vào cái tên Lộ Trạch Thanh mới vừa sáng bị mình không cho đụng vào đồ ăn sáng, nhất thời có chút tức giận.

Tại sao nó lại khác với những gì hắn tưởng tượng như vậy chứ?

Trần Minh Phỉ và Kiều An Nhiên không xem hot search sao?

Lộ Trạch Thanh ái mộ hư vinh, mặc hàng A giả vờ giàu có, điều này còn chưa đủ để bọn họ kinh sợ tránh xa sao?

Livestream còn chưa bắt đầu, Ngụy Dương không do dự nhiều như vậy, anh ra vẻ tò mò hỏi.

“Lộ Trạch Thanh, bộ đồ tối hôm qua cậu mặc ở đâu ra vậy? Trên mạng đều nói là hàng nhái cao cấp, có thể tìm được hàng nhái chất lượng cao như vậy, có chút bản lĩnh nha. ”

Kiều An Nhiên nhíu mày. “Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi không nói lung tung.” Ngụy Dương không dám trực tiếp quay lại đối đầu với Kiều An Nhiên, cho dù cậu ta không còn ở trong giới hào môn nữa cũng nghe nói anh trai của Kiều An Nhiên cực kỳ bênh vực cậu ta, hắn ta cũng không nên xung đột với Kiều An Nhiên.

“Hôm qua cư dân mạng bóc ra kim cương trên khuy cài áo của Lộ Trạch Thanh rất thật, hàng nhái cao cấp chắc cũng không rẻ đúng không?” Ngụy Dương cố ý dừng một chút.

“Quả thật có một số nghệ sĩ vì mục đích xuất hện mà mặc đồ hàng nhái, nhưng bị lột ra trước mặt mọi người có phải cảm thấy hơi lúng túng rồi phải không?”

Lộ Trạch Thanh lười để ý tới hắn ta, trút trứng đã chần qua nước sôi vào trong bát.

Không nhận được câu trả lời, Ngụy Dương cho rằng Lộ Trạch Thanh bị giẫm lên chân đau đớn (nắm thóp), càng nói quá đáng hơn.

“Mặc không nổi hàng chất lượng cao không mất mặt, nhưng mặc nhái cao cấp bị phát hiện …”

Trần Minh Phỉ nhíu mày, cắt ngang lời Ngụy Dương.

“Ai nói với cậu Lộ Trạch Thanh mặc hàng nhái cao cấp?”

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Ads Blocker Image Powered by Code Help Pro

Chặn Quảng Cáo Rùi!!!!

Chỉ tốn chút xíu thời gian bấm vào quảng cáo để giúp Mận có chi phí để duy trì trang web, nên nếu có thể Mận mong cậu sẽ tắt trình chặn quảng cáo và giúp đỡ hỗ trợ Mận chút chút nghen!!!