Sau khi xào CP với ảnh đế ở show tình ái, tôi bạo hồng rồi!| Chương 6

Editor: Mận Mơ Màng

Chương 6:

Ngụy Dương nhẫn nhịn không khống chế được vẻ mặt trước ống kính, sau khi xoay người sắc mặt chậm rãi trầm xuống.

Hắn đi tới bên cạnh Thích Nam, cưỡng ép bản thân tự nở một nụ cười.

“Không ăn sao?”

Thích Nam lắc đầu, “Chờ anh đó. Chúng ta đang hẹn hò, sao có thể ăn một mình được chứ. ”

“Đúng vậy. Chúng ta đang hẹn hò, ở một nơi lãng mạn như thế này sao có thể nông cạn chỉ lo nghĩ đến mỹ thực trước mắt được chứ. ”

Ngụy Dương tâm tình tốt hơn một chút, trải qua mùa đầu tiên trước đó cố gắng, cuối cùng cũng chiếm được hảo cảm của Thích Nam. Mặc kệ có ra sao, Thích Nam là tiểu thiếu gia Thích gia, chỉ cần nắm bắt được cậu ta thôi, sau này hắn ở trong giới giải trí sẽ không cần lo đến tài nguyên.

Về phần Trần Minh Phỉ…

Hắn cũng chưa từng đáp ứng Trần Minh Phỉ cái gì, là Trần Minh Phỉ tự mình vội vàng muốn đối tốt với hắn.

Nếu không phải Trần Minh Phỉ mỗi lần ra tay đều hào phóng hào phóng, Ngụy Dương cũng sẽ không chu toàn với cái kiểu người nhạt nhẽo không thú vị như vậy.

Vẻ ngoài thanh thuần trong sáng nhạt nhòa, ngay cả hứng thú để chơi đùa hắn cũng không có.

Ban đầu hắn muốn lợi dụng Trần Minh Phỉ để có chỗ đứng trong giới giải trí, nhưng vài năm sau, hắn phát hiện Trần Minh Phỉ không có gia cảnh, lại ra tay hào phóng, chắc hẳn là tầng lớp phú nhị đại trong gia đình có chút tiền gì đó.

Việc Trần Minh Phỉ đuổi theo hắn đến tận show này quả thực là chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết Trần Minh Phỉ dùng biện pháp gì để tham gia show hẹn hò này.

“Anh Ngụy Dương, anh và anh Minh Phỉ…” Thích Nam muốn nói lại thôi, “Có phải em quấy rầy đến bọn anh hay không, em cũng không phải cố ý. Anh Minh Phỉ hình như đang giận em.”

“Không. Anh không thích cậu ta. ” Nếu không phải là còn có tránh camera, Ngụy Dương đã hận không thể thổ lộ thâm tình.

“Anh đã cự tuyệt cậu ta rất nhiều lần, nhưng lại không thể quá trực tiếp, anh nghĩ cậu ta nhất định sẽ buông tha trong một thời gian dài, không ngờ cậu ta còn theo tôi tới show tạp kĩ này đâu.”

” Em cũng đừng vì anh ta mà cảm thấy căng thẳng, anh anh không muốn hẹn hò với cậu ta.”

Thích Nam ngước mắt lên, dường như đang chần chờ.

“Em rất muốn làm bạn với anh Minh Phỉ, cũng không biết anh ấy có thể bởi vì chuyện này mà xa lánh em hay không.”

“Em đừng quan tâm đến ý kiến của người khác, tất cả mọi người đều rất thích em. Trần Minh Phỉ tính cách nhạt nhẽo, không nóng nảy cáu kỉnh gì cả. Cậu ta sẽ không vì chuyện này mà tức giận dâu. ”

“Hơn nữa là cậu ta không nên kiên trì theo đuổi phía sau anh. Anh biết bản thân không xứng với em, em có thể ngẫu nhiên chọn được anh cũng tính là một loại duyên phận, có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không?”

Không đợi Thích Nam trả lời, một tiếng cười lạnh phá vỡ lời tỏ tình sâu đậm.

Trần Minh Phỉ lạnh lùng nhìn hai người, dừng lại một giây, trực tiếp rời đi. Cậu đang muốn đi toilet, đi ngang qua bàn ăn của hai người thì nghe được những lời như vậy.

Khoảnh khắc này, cậu cảm thấy thời gian sáu năm qua của mình không khác gì cho chó ăn.

Nếu ngay từ đầu Ngụy Dương thực sự từ chối như vậy, Trần Minh Phỉ cũng sẽ không hèn hẹ theo đuổi hắn đến vậy. Chính Ngụy Dương tự mình nói với cậu rằng, phải từ từ, và hắn muốn có người đi cùng mình.

Cậu tin điều đó, kết quả đến cuối cùng lại trở thành cậu “mặt dày mày dạn” quấn lấy Ngụy Dương.

Đẩy cửa toilet ra, Trần Minh Phỉ nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng bệch khó coi, so ra thì kém hẳn Thích Nam diễm lệ tuyệt sắc.

Cậu không biết nịnh nọt như Thích Nam, cũng không phải kiểu người có tính tình thân thiện gì cả, rất nhiều người nói tính cách cậu quá nhạt nhẽo, không có khí chất, người cũng không thú vị.

Cậu cho rằng chỉ cần mình đi cùng Ngụy Dương, một ngày nào đó Ngụy Dương sẽ chấp nhận tình cảm của hắn.

“Cậu có ổn không?”

Lộ Trạch Thanh từ gian phòng đi ra liền bắt gặp Trần Minh Phỉ đứng trước bồn rửa mặt, vành mắt cậu đỏ hoe thoạt nhìn có vài phần yếu ớt.

Trần Minh Phỉ đại khái cũng không ngờ rằng sẽ gặp Lộ Trạch Thanh trong toilet, sửng sốt một hồi, không trả lời lại.

Lộ Trạch Thanh như không có việc gì rửa tay, lại rút một tờ giấy chậm rãi lau tay, cuối cùng đem khăn giấy ném vào thùng rác.

Thẳng đến khi Lộ Trạch Thanh đưa cho một chiếc khăn tay cậu mới phục hồi tinh thần.

” Sao cậu lại thích hắn ta? Lộ Trạch Thanh rất không hiểu, Ngụy Dương vừa nhìn đã biết là một “tra nam”, Trần Minh Phỉ sao có thể yêu hắn ta được.

Trần Minh Phỉ không ngờ Lộ Trạch Thanh lại trực tiếp hỏi như vậy, quan hệ hai người không quen, bình thường sẽ không truy tận gốc hỏi tận gốc. Không đợi Trần Minh Phỉ trả lời, Lộ Trạch Thanh lại nói.

“Đổi người để thích đi, anh ta không xứng với cậu.”

Trần Minh Phỉ nghe nói như vậy, không nhịn được cười cười. Từ trung học đến đại học, bạn học bên cạnh Ngụy Dương đều nói cậu không xứng với Ngụy Dương, đây là lần đầu tiên nghe được Ngụy Dương không xứng với cậu.

“Cậu chưa từng thích ai phải không.”

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

Trần Minh Phỉ nói, “Đã nhìn ra rồi. ”

Đuôi lông mày Lộ Trạch Thanh khẽ nhíu, Trần Minh Phỉ giải thích.

“Có đôi khi thích một người cũng không phải bởi vì người kia ưu tú cỡ nào.”

Mà là rung động trong nháy mắt.

Cậu cũng không biết giải thích như thế nào với người chưa từng yêu đương như Lộ Trạch Thanh. “Tôi… Tôi cũng rất bình thường. ”

Lộ Trạch Thanh: “? ”

Nếu Trần Minh Phỉ không nghiêm túc nói ra, Lộ Trạch Thanh còn tưởng rằng hắn đang ở Versailles*.

(*Versailles: cung điện đẹp nhất Châu Âu, nơi ở của các vua Pháp)

“Lớn lên đẹp trai, tính cách tốt, gia thế cũng tốt. Sáu năm trước, với thành tích đứng đầu trong cuộc thi vật lý toàn quốc, được tuyển thẳng đến đại học A, tất cả những giải thưởng từ thời thơ ấu của cũng đủ để trưng bày một triển lãm cá nhân rồi?”

“Đại học bá, cậu bảo bản thân mình như thế này mà là bình thường sao?”

Trần Minh Phỉ nhất thời sửng sốt, “Làm sao cậu biết? ”

“Mặc dù cậu rất khiêm tốn, nhưng có những người muốn biết thì sẽ biết thôi. cậu là vì Ngụy Dương mới từ bỏ việc tuyển thẳng đến đại học A đúng không, còn chuyển sang đại học của anh ta, vì anh ta mới gia nhập giới giải trí. ”

Trần Minh Phỉ sửng sốt.

Lộ Trạch Thanh không phải cố ý đi tìm hiểu chuyện riêng tư của Trần Minh Phỉ, chẳng qua rất nhiều chuyện liên kết một chút là có thể có ngay kết quả thôi.

” Cậu còn biết chuyện đó, tôi ở cạnh anh ta 6 năm nay mà anh ta vẫn không biết, hoặc là biết cũng không thèm quan tâm.” Trần Minh Phỉ cười khổ một tiếng.

Ngụy Dương từng có nói rằng muốn phát triển từ từ cùng với cậu, nhưng không đến mức 6 năm rồi mà hắn vẫn không biết gì về cậu.

Chẳng qua là không để ở trong lòng mà thôi.

“Cậu không cần cảm thấy mình không bằng Thích Nam, Ngụy Dương rõ ràng là bởi vì muốn dựa hơi Thích gia nên mới ân cần với cậu ta như vậy.”

“Trần gia không nhiều quyền thế như Thích gia, nhưng gia cảnh không nhỏ, Ngụy Dương không biết những thứ này chứ? Nếu hắn biết, từ lần đầu tiên cậu biểu lộ tâm tình, hắn đã sớm đáp lại cậu rồi. ”

Lộ Trạch Thanh nói xong, lại bổ sung một câu.

“Tôi xin lỗi! Tôi dùng từ không đủ chuẩn lắm, phải dùng từ “liếm” mới đúng. ”

Trần Minh Phỉ há miệng, nhất thời không biết nói cái gì. Đúng là cậu đuổi theo phía sau Ngụy Dương, mấy lần muốn bỏ cuộc, Ngụy Dương lại mập mờ đáp lại cậu.

Có lần Ngụy Dương say rượu, muốn Trần Minh Phỉ đi đón hắn. Lần đó Trần Minh Phỉ đau dạ dày vào bệnh viện, thân thể đau đớn cũng khiến cho cậu cảm thấy nản lòng thoái chí, cậu từ chối Ngụy Dương.

Ngụy Dương nói gì?

“Cậu không thể chờ tôi được sao? Tình cảm của cậu thiếu kiên nhẫn đến vậy sao? Bây giờ sự nghiệp của tôi đang trên đà thăng tiến, không thể yêu đương. Hơn nữa… Tôi nghĩ cậu sẽ hiểu tôi. ”

Trần Minh Phỉ biết Ngụy Dương muốn nổi tiếng, có danh vọng.

Hắn có dã tâm, có hoài bão, những thứ này Trần Minh Phỉ đều ủng hộ, thậm chí sau khi biết Ngụy Dương tham gia show hẹn hò, Trần Minh Phỉ cũng chỉ biết tự an ủi mình, nhất định là do người đại diện yêu cầu hắn đi.

Không dễ để một người không có lai lịch có chỗ đứng trong giới giải trí, cậu cũng không chỉ một lần giúp Ngụy Dương giải quyết chuyện vụn vặt khó chơi.

Cậu cho rằng Ngụy Dương có thể nhận ra.

Nhưng Ngụy Dương chỉ quy cho tất cả những gì Trần Minh Phỉ làm là do vận may của hắn.

Nếu thật sự không có bất kỳ hồi đáp nào, ai lại theo phía sau một người đến tận 6 năm cơ chứ? Trần Minh Phỉ cho rằng, chỉ cần cậu bằng lòng trưởng thành cùng Ngụy Dương, thậm chí cậu còn đồng ý với Ngụy Dương không đáp lại sự trào phúng của cư dân mạng.

Thế nhưng, Ngụy Dương đã làm gì?

Hắn muốn Trần Minh Phỉ lấy “lý do cá nhân” rời khỏi chương trình.

Tất nhiên là vì Thích Nam.

Hắn không muốn Thích Nam hiểu lầm mối quan hệ của hai người bọn họ.

“Mất sáu năm để nhìn rõ một người không đáng giá lắm. Nhưng cũng không tính là muộn, ” Lộ Trạch Thanh hướng về phía cậu cười cười. “Cậu thấy thế nào?”

Trần Minh Phỉ chần chờ nửa hiệp mới gật gật đầu, thấy cậu đồng ý quan điểm của y, Lộ Trạch Thanh không dừng lại, y còn muốn tiếp tục thu âm tài liệu của mình.

“Đi thôi, không cần cảm ơn.”

Lộ Trạch Thanh nói đến chuyện đưa khăn tay cho Trần Minh Phỉ.

Trần Minh Phỉ hẳn là khổ sở, vì phần tình cảm vĩnh viễn không được đáp lại này, và cũng bởi khoảng thời gian sáu năm đã qua này của mình.

Nó thực sự khó chịu một vài phút trước đây.

Không biết vì sao nghe thấy Lộ Trạch Thanh nói những lời này lại có chút muốn cười, cúi đầu nhìn Lộ Trạch Thanh đưa khăn tay cho mình, cũng không biết nói cho ai nghe.

“Cám ơn.”

Lộ Trạch Thanh vừa bước ra khỏi toilet, ngay sau đó liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, cậu vốn muốn định giả vờ như không nhìn thấy, nhưng mà đối phương đã sải bước đi tới trước mặt hắn.

“Thật trùng hợp.”

“Là quá trùng hợp mới đúng.”

Tầm mắt Lộ Trạch Thanh dừng ở trên người Giang Tư Úc, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám, cà vạt được thắt chỉnh tề, áo sơ mi bên trong được ủi bằng phẳng, khiến hắn thêm vài phần trang trọng.

Thoạt nhìn trông có vẻ nhã nhặn cấm dục.

Còn thay nước hoa, mùi hương sang trọng lạnh lùng.

Chú ý tới hắn nhìn chằm chằm âu phục của mình, đuôi lông mày Lộ Trạch Thanh khẽ nhíu, cũng không biết là đến hẹn hò hay lừa gạt thiếu nữ hoặc thiếu nam nào đó không biết thế sự.

Nhưng đã có đối tượng còn nhìn chằm chằm người khác như vậy là không phù hợp đúng không?

“Bộ âu phục này rất hợp với cậu.”

“Cám ơn.”

Lộ Trạch Thanh chỉ coi Giang Tư Úc như một kiểu nhân vật thích trêu chọc người ở khắp nơi, nhếch môi, một chút ý cười cũng chưa thấy ở trong mắt.

“Nếu là trùng hợp, vậy tôi cũng không nên chậm chễ thời gian của Giang lão sư đây.”

“Ồ, bây giờ lại nhận ra tôi rồi à?” Giang Tư Úc giống như là không nghe ra ý tứ xa lánh của Lộ Trạch Thanh, đáy mắt lóe lên cảm xúc không rõ.

Lộ Trạch Thanh không trả lời.

Nếu đổi lại là nghệ sĩ cá nhân, Lộ Trạch Thanh nói không biết cũng còn có lý. Nhưng Giang Tư Úc thì khác, năm nay hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi, tuổi diễn cũng ngang với tuổi tác.

Khi hắn được năm tháng tuổi, hắn đã tham gia vào một bộ phim với mẹ mình và bắt tay vào con đường của một ngôi sao nhí. Từ con trai quốc dân, đến em trai quốc dân, và cho đến bây giờ là đã trở thành người…có ngàn người hâm mộ ở mọi lứa tuổi.

Đầu năm còn đoạt huy chương vàng ảnh đế, không dám nói tất cả mọi người đều biết hắn, nhưng trong giới giải trí không nên không biết hắn.

Lộ Trạch Thanh không phải nguyên chủ, y cũng không có tất cả ký ức của nguyên chủ đối với thế giới này, không biết Giang Tư Úc cũng là chuyện rất bình thường. Trông dáng vẻ thì cũng không giống người lạ, y không biết Giang Tư Úc sẽ nghĩ như thế nào, cũng không muốn giải thích, tùy tiện hắn nghĩ như thế nào thì nghĩ.

“Nếu là tình cờ gặp, vậy tôi mời cậu uống một ly rượu nhé?”

Lộ Trạch Thanh: “? ”

Mang theo đối tượng hẹn hò đến nhà hàng tình nhân, còn ở trước mặt đối tượng hẹn hò quy*n rũ một người khác.

Đẳng cấp của vị này cao hơn Ngụy Dương rất nhiều, Ngụy Dương còn biết một lần chỉ có thể câu được một người.

Đại khái là Lộ Trạch Thanh biểu lộ cảm xúc quá mức rõ ràng, trong giọng nói Giang Tư Úc cũng đành mang theo một chút bất đắc dĩ giải thích.

“Tôi tới đây là để học pha chế rượu, không phải tới ăn cơm.”

Lộ Trạch Thanh không nói là có tin hay không, nhưng không thực sự muốn đi.

Y kiểm tra qua tin nhắn di động của nguyên chủ, không có phương thức liên lạc của Giang Tư Úc, chứng tỏ hai người căn bản không quen biết. Cho dù quen biết cũng chỉ là đối mặt mà thôi.

Một tiểu lưu manh tuyến 38 đầy tai tiếng, một ảnh đế nổi tiếng toàn bộ giới giải trí.

Đối với Giang Tư Úc mà nói, cũng không cần thiết phải kết hôn, Giang Tư Úc đối với y có chút nhiệt tình quá mức. Điều này rất khó để có thể không khiến Lộ Trạch Thanh suy nghĩ nhiều.

“Cám ơn, nhưng xin lỗi tôi…”

Lời còn chưa dứt, một đạo thanh âm cắt đứt lời Giang Tư Úc.

“Giang Tư Úc.”

Thanh niên đi tới mặc âu phục màu xám tro, đầu tiên anh chào hỏi Giang Tư Úc, lại nhìn về phía Lộ Trạch Thanh ở một bên, “Vị này là… Chờ đã, bộ âu phục này của cậu, sao mà tôi lại cảm giác như mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi nhỉ? ”

“Lộ Trạch Thanh, bạn của tôi. Vị này là ông chủ nhà hàng…”

“Để tôi tự giới thiệu. Xin chào! Tôi là Quý Thiếu Quân, là bạn từ nhỏ của Giang Tư Úc. Rất vui được gặp cậu, Lộ Trạch Thanh.”

Bị ép trở thành “bạn” của Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh: “…”

“Ừm, cao hứng.”

Quý Thiếu Quân vô cùng thành thục, thấy Lộ Trạch Thanh tuổi không lớn, há mồm liền gọi một tiếng “Đệ đệ”.

“Đừng kêu bậy.” Giang Tư Úc cảnh cáo nhìn Quý Thiếu Quân một cái.

“Đệ đệ người ta còn chưa nói gì, cậu đã vội vàng trả lời thay cậu ấy rồi?” Quý Thiếu Quân cười cười, đưa tay muốn vươn vào bả vai của Lộ Trạch Thanh, lại bị Giang Tư Úc hất ra.

Quý Thiếu Quân cũng không thèm để ý.

“Đệ đệ hôm nay tới tìm Tư Úc nhà chúng ta? Hay là…”

Tầm nhìn của anh ta vòng quanh nhà hàng.

“Cùng đối tượng đến ăn cơm đây? Lần đầu tiên gặp mặt, không có chuẩn bị gì, hay là tôi miễn phí cho cậu một bàn hôm nay nhé. ”

Lộ Trạch Thanh giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười giả kiểu kinh doanh, “Đến ghi hình chương trình thôi. ”

“Ghi hình chương trình?”

Lộ Trạch Thanh rất ít khi quản chuyện nhà hàng, qua nhắc nhở mới nhớ tới quả thật có chuyện như vậy. “Là chương trình tạp kỹ tình yêu gì đó đúng không, tôi nhớ có lưu lượng mới tên là Thích Nam? Anh ấy rất hợp với tôi. ”

Lộ Trạch Thanh: “…” Lại thêm tên mù nữa rồi.

“Các cậu có quen nhau không? Có người nào chống lưng cho cậu ấy chưa? Tôi có thể bao nuôi anh ta không? ”

Lộ Trạch Thanh bị 3 câu hỏi liên tiếp dồn vào, y không ngờ Quý Thiếu Quân lại không coi y là người ngoài như vậy. Nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nghe Giang Tư Úc thản nhiên mở miệng.

“Cậu có thể thử.”

Quý Thiếu Quân còn chưa kịp cao hứng, ngữ điệu Giang Tư Úc lạnh như băng lại bổ sung thêm một câu.

“Chờ cậu bị Thích Tuyển Vũ đánh vào bệnh viện, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi xách một giỏ hoa quả đi thăm cậu.”

“Thích Tuyển Vũ cái gì, Thích, Thích gia? Mẹ kiếp! Anh ta… Thích Tuyển Vũ và Thích Nam? Cậu ta là em trai Thích Tuyển Vũ? “Quý Thiếu Quân nuốt nước miếng xuống, “Là Thích Tuyển Vũ mà tôi biết sao? ”

” cậu cảm thấy thành phố A có mấy Thích Tuyển Vũ?”

Quý Thiếu Quân còn có vài phần nghi hoặc nhân sinh.

“NO! Thích Tuyển Vũ là cái tên doanh nhân mưu mô, tâm cơ thâm trầm, lòng dạ hiểm độc, chỉ có lợi nhuận là trên hết, sao lại có một đệ đệ thanh thuần đáng yêu như vậy. ”

Giang Tư Úc lười phản ứng với cái tên mù kinh khủng này, thấy ánh mắt Lộ Trạch Thanh nhìn anh ta giống như đang nhìn một tên cặn bã, vội vàng giải thích.

“Tôi với cậu ta không giống nhau, tôi không chơi bao dưỡng.”

“Tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện yêu với ai.”

Lộ Trạch Thanh cười có lệ.

Ồ.

Hormone không có chỗ phóng thích, hận không thể biểu diễn trước mặt công chúng trước màn hình, đã như vậy còn gọi là chưa bao giờ?

Là không nghiêm túc nói chuyện mới đúng.

“Tôi tìm được rồi.” Quý Thiếu Quân nói tìm là tìm, sau khi tìm được thông tin liên quan đến chương trình, lại có vài phần hứng thú.

“Tổ tiết mục mời các nghệ sĩ đến tướng mạo cũng không tệ, tôi thấy khách mời đội xanh chỉ có ba người, tôi có thể mang vốn vào tổ không? Kiểu tình cảm trong sáng này có một chút thú vị.”

Lộ Trạch Thanh: “… Đây là show hẹn hò của các ngôi sao. ”

“Tôi biết.”

Quý Thiếu Quân sau khi suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại. “Ồ, tôi không phải là một ngôi sao. Bất quá Tư Úc chúng ta thì có nha, đây là đương kim ảnh đế đó. ”

Quý Thiếu Quân nhíu mày với Giang Tư Úc, nhưng đối phương lại nhận tín hiệu thất bại. Quý Thiếu Quân vẻ mặt hận sắt không thành thép, anh ta đụng vào bả vai Giang Tư Úc.

“Đại ảnh đế chúng ta chưa từng nói yêu với ai, có hứng thú với mối tình nào không, biết đâu lại có được một mối tình đầu ngọt ngào ấy chứ?”

===

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Ads Blocker Image Powered by Code Help Pro

Chặn Quảng Cáo Rùi!!!!

Chỉ tốn chút xíu thời gian bấm vào quảng cáo để giúp Mận có chi phí để duy trì trang web, nên nếu có thể Mận mong cậu sẽ tắt trình chặn quảng cáo và giúp đỡ hỗ trợ Mận chút chút nghen!!!