Sau khi xào CP với ảnh đế ở show tình ái, tôi bạo hồng rồi!| Chương 11

Editor: Mận Mơ Màng

Chương 11

“Đừng cứ mãi nhắc đến khổng tước, nói một chút về triển lãm tranh đi.”

Lộ Trạch Thanh lựa chọn bỏ qua đề tài “Khổng Tước rốt cuộc có cao lãnh hay không”.

“À.” Trần Minh Phỉ suy nghĩ một chút, “Tôi không có khiếu nghệ thuật, chỉ có thể đứng nhìn ở bên ngoài thưởng thức. “

“Tôi cũng không có.” Lộ Trạch Thanh nói: “Đợi lát nữa đến triển lãm tranh, phỏng chừng đạo diễn sẽ không để chúng ta cùng đi. “

“Không sao cả.” Trần Minh Phỉ nói.

“Ngụy Dương trước kia từng nói tôi không hiểu nghệ thuật, tôi cố gắng học qua. Sự thực chứng minh tôi không có năng khiếu. Nhưng bây giờ tốt, không ai quan tâm tôi có hiểu hay không. “

“Đáng tiếc anh ta không có cùng một chỗ với Thích Nam.”

Lộ Trạch Thanh: “? “

Thấy Lộ Trạch Thanh không biết, Trần Minh Phỉ nói đơn giản với cậu.

“Thích Nam học khoa Mỹ thuật ở một đại học F ở nước ngoài, nghe nói rất có thiên phú, còn từng đoạt giải thưởng cấp thế giới.”

“Cậu ta khá kín tiếng ở trường. Tôi nghe người trong giới nói, ở nước ngoài có đạo diễn đi đến đại học F tuyển người, nhiều lần mời Thích Nam tham gia đóng phim. Nhưng lúc đó Thích Nam không có ý định phát triển sang làng giải trí, nên từ chối. “

“Cho nên, sau khi về nước, cậu ấy bỗng nhiên gia nhập giới giải trí.” Lộ Trạch Thanh không muốn quan tâm đến chuyện này, rồi lại cảm thấy kỳ quái, lúc trước thì tìm mọi cách từ chối, sau khi về nước lại ngược tiến vào giới giải trí.

Khoa nghệ thuật ít nhiều cũng có vài phần ngạo khí, không có khả năng nói từ bỏ liền từ bỏ.

Hai người trò chuyện xong liền đến cửa triển lãm tranh, Trần Minh Phỉ căn cứ theo biển chỉ dẫn đậu xe vào bãi đỗ xe. Các khách mời khác cũng lần lượt đến.

Trước cửa có hai người mặc đồng phục an ninh, Lộ Trạch Thanh đem vé nhà hàng tặng tối hôm qua đưa cho nhân viên soát vé.

Kỳ quái chính là Tần đạo thế mà lại không có yêu cầu hai người phải tách nhau ra.

“Lộ Trạch Thanh, cậu xem bức này là tác phẩm Lương Hủ của họa sĩ Tân Duệ này xem, màu sắc nồng đậm, có cảm giác áp bách rất nhiều.”

Lộ Trạch Thanh ngước mắt lên nhìn lại, Trần Minh Phỉ chỉ vào khung ảnh kính giới thiệu họa sĩ ở bên cạnh .

“Họa sĩ trẻ thật.”

“Bố cục tam giác này rất có cảm giác xung kích, màu sắc cũng táo bạo, rất có ý cảnh.”

Đuôi lông mày Trần Minh Phỉ khẽ nhíu, “Cậu không phải nói cậu nói cậu không biết thưởng thức sao? “

“Là không hiểu, chỉ rập khuôn theo sách giáo khoa mà thôi.” Lộ Trạch Thanh buông tay, “Nhiều hơn nữa thì tôi cũng không nói nên lời. “

Trần Minh Phỉ bị y thẳng thắn chọc cười, hai người dọc theo hành lang đi vào trong, hướng về chỗ có hai nữ sinh đeo thẻ công tác.

(Truyện đã cập nhật và update chương mới nhất ở wordpress: goodriviu.com và wattpad: KurumiKajaki, mọi nơi khác đều là reup, cảm phiền mọi người đọc ở những trang chính chủ để ủng hộ editor, cảm ơn và thân ái!)

“Làm thế nào bây giờ?” Điện thoại không ai trả lời, WeChat cũng không trả lời. “

“Đột nhiên như vậy, đi đâu tìm ra phiên dịch viên tiếng Pháp đây.”

“Quản lý nói bất kể thù lao gấp ba lần hay gấp năm lần, trong vòng nửa giờ chúng ta nhất định phải tìm được người.”

“Đây không phải là gây khó sao, tối hôm qua rõ ràng anh ta quên thông báo trước, nhất thời bây giờ chúng ta đi đâu mà tìm được người.”

Trần Minh Phỉ đang nói chuyện phiếm với Lộ Trạch Thanh, kết quả nói đến một nửa, bên cạnh đột nhiên trống rỗng. Lộ Trạch Thanh không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt hai vị nhân viên công tác.

” Xin chào, quấy rầy một chút.”

Cô gái trong nháy mắt thu lại nỗi lo lắng giữa hai hàng lông mày, một giây thay đổi nụ cười chuyên nghiệp. “Chào buổi chiều, tiên sinh. Anh cần trợ giúp gì sao?”

“Thật ngại quá, vừa nghe các cô nói cần tìm gấp một phiên dịch viên tiếng Pháp?”

Hai cô gái gật đầu, liếc nhau. Đáy mắt lộ ra một chút chờ mong, “Đúng vậy, tiên sinh có người phiên dịch quen biết đề cử sao? “

“Tôi có thể không?” Lộ Trạch Thanh nói: “Tôi đã làm phiên dịch, có kinh nghiệm liên quan. “

Hai cô gái liếc nhau, nhìn qua có vài phần do dự.

“Au triple salairerequis.”

“Không cần gấp ba lần thù lao.”

Lộ Trạch Thanh mở miệng chính là giọng pháp lưu loát thuần khiết, y lại dùng tiếng Trung thuật lại một lần nữa.

Hai cô gái mặc dù không hiểu, bởi vì nhu cầu công việc cũng đã tiếp xúc với các bản dịch của các ngôn ngữ khác nhau, có thể nghe ra giọng của Lộ Trạch Thanh.

“Có thể nói thêm vài câu được không?”

“Hoặc là tự giới thiệu?”

“Bien sûr.”

Tất nhiên rồi.

“Je m’appelle Lu Zeqing.”

Tôi gọi Là Lộ Trạch Thanh.

“J。’ ‘ai travaillée traducteur sous-titréet interprète. Il n。 ”y a au problème dans la unication ou l。 ”écriture quotidienne.”

Tôi đã từng là một dịch giả phụ đề và thông dịch viên, giao tiếp hàng ngày hoặc viết văn bản không có vấn đề.

Không đợi Lộ Trạch Thanh tiếp tục, một cô gái trong đó lộ ra nụ cười cao hứng, “Vậy tôi mang cậu đi gặp người phụ trách. “

Trần Minh Phỉ vừa đi tới: “? “

“Làm sao vậy?”

“Không sao đâu. Cậu có thể tận hưởng niềm vui của một người rồi. ” Âm cuối của Lộ Trạch Thanh đều lộ ra vui vẻ, Trần Minh Phỉ càng mơ hồ.

Chuyện gì khiến Lộ Trạch Thanh cao hứng như vậy?

Cameraman đứng tại chỗ, nhất thời không biết có nên đi theo hay không, thẳng đến khi tai nghe truyền đến âm thanh của Tần Diên Xuyên, bọn họ mới đuổi theo Lộ Trạch Thanh.

Bên kia, nhân viên tổ livestream đi theo phía sau Thích Nam và Chu Sam, đưa kẹo ngọt ngào của hai người trong nháy mắt phát sóng trực tiếp cho khán giả trực tuyến xem.

“Minh Phỉ ca, sao anh lại đi một mình vậy?” Thích Nam kinh ngạc nhìn y, “Trạch Thanh ca không ở cùng một chỗ với anh sao? “

Trần Minh Phỉ dừng một chút, “Cậu ấy có việc cần tìm nhân viên. “

“Là gặp phải vấn đề gì sao? Chúng tôi cũng có thể giúp đỡ. ” Thích Nam chủ động nói.

“Không có.”

Trần Minh Phỉ đối với Thích Nam không có hảo cảm gì, cậu biết người cặn bã là Ngụy Dương, không nên giận chó đánh mèo Thích Nam, nhưng vẫn không thể đối đãi hữu hảo.

Cậu thích Ngụy Dương, trước kia ở chỗ Ngụy Dương chịu ủy khuất cũng cam tâm tình nguyện, không có nghĩa là cậu đối với ai cũng ủy khuất cầu toàn.

“Tôi sẽ không quấy rầy hai người hẹn hò.” Trần Minh Phỉ lưu lại những lời này, xoay người đi lên lầu hai.

“Tranh sơn dầu ở lầu một không nhiều lắm, chúng ta đi lầu hai xem một chút?” Thích Nam dường như đang hỏi ý kiến của Chu Sam, nhưng cậu ta khẳng định Chu Sam nhất định sẽ nhân nhượng mình.

“Được.”

Hai người đi theo Trần Minh Phỉ lên lầu hai, người của tổ livestream và tổ quay phim cũng theo sát phía sau.

Trần Minh Phỉ bước nhanh hơn, cậu không muốn nói chuyện với Thích Nam, cũng may Thích Nam và Chu Sam hai người vừa đi vừa dừng, cậu đi nửa vòng, gặp Kiều An Nhiên và Trịnh Tiền Phương.

“Minh Phỉ.” Kiều An Nhiên nghênh đón, “Trạch Thanh đâu? Hai người không đi cùng nhau à? “

“Ừm, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu.” Trần Minh Phỉ cũng không biết giải thích như thế nào, cậu cũng không biết Lộ Trạch Thanh đi đâu.

“Tôi vừa thấy một vài du khách nước ngoài. Nghe nhân viên nói, hôm nay đón một số đoàn khách quốc tế. “

Tán gẫu vài câu, ba người thuận thế đi tới cùng một chỗ, Thích Nam cùng Chu Sam đi ở phía sau, không xa không gần đi theo, hai người rẽ vào phòng triển lãm phân khu treo tranh sơn dầu.

Ngụy Dương đang đứng trước một trong những bức tranh sơn dầu, chú ý tới Thích Nam tiến vào, trên mặt hắn ta liền lộ ra kinh hỉ.

“Tiểu Thích, sao em lại không nói gian hàng này có tranh của em.”

Thích Nam dừng một chút, Ngụy Dương lại cười nói.

“Vẫn là nhìn thấy tên em mới biết đây là em vẽ, tính toán thời gian, hình như là thời trung học em đã vẽ.”

[Tôi đi, tôi giống như một fan giả.] Tôi chỉ biết Tiểu Thích biết vẽ, thì ra tranh thời trung học có thể mang ra triển lãm sao?”

【 Tiểu Thích rốt cuộc còn có kinh hỉ gì là tôi không biết không】

【Tổ tiết mục quả thực đào được bảo tàng rồi, Tiểu Thích chúng ta chính là cậu bé kho báu! 】

Tầm mắt Chu Sam rơi xuống bức tranh kia, vẽ bãi cát dưới ánh mặt trời lặn, cát vàng rực rỡ cùng ánh hoàng hôn chiếu rọi, bầu trời xanh thẳm cùng nước biển nối liền thành một mảnh.

Có hai đứa trẻ trên bãi biển, một đứa mặc quần áo màu xanh và một đứa mặc màu đỏ.

“Bức tranh này là khách du lịch?”

“Tiểu Thích có một người anh trai, vẽ có thể là anh trai của mình.”

Làn đạn cũng bắt đầu suy đoán người Thích Nam họa là ai, người dưới viễn cảnh cho dù mặt mũi cũng không thấy rõ là ai, huống chi chỉ có bóng lưng.

[Không đúng.] Tôi nhớ Thích đại ca lớn hơn Tiểu Thích năm sáu tuổi, khi còn bé chiều cao chênh lệch hẳn là rõ ràng nhất】

[Đứa nhỏ trong tranh thoạt nhìn gần như cao bằng nhau, không thể là anh trai năm tuổi]

Hai người đang suy đoán, Chu Sam chú ý tới vài nhân viên triển lãm dẫn theo một đoàn ngoại quốc tiến vào, vốn không định chú ý, kết quả hắn nhìn thấy thanh niên bị người nước ngoài vây quanh ở giữa…

“À, đó không phải là Lộ Trạch Thanh sao? Làm thế nào mà cậu ấy đi đến đây với người nước ngoài vậy. “\

***

Tiểu Kịch Trường:

Thanh Thanh: Kiếm tiền…. là thích nhất.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Ads Blocker Image Powered by Code Help Pro

Chặn Quảng Cáo Rùi!!!!

Chỉ tốn chút xíu thời gian bấm vào quảng cáo để giúp Mận có chi phí để duy trì trang web, nên nếu có thể Mận mong cậu sẽ tắt trình chặn quảng cáo và giúp đỡ hỗ trợ Mận chút chút nghen!!!