Editor: Mận Mơ Màng
Chương 10
Tần Diên Xuyên dừng một chút, ông ta quả thật không nói.
“Vậy tôi có thể cự tuyệt.”
Mấy người ở đây tất cả đều nhìn về phía Trần Minh Phỉ, thần sắc cậu không có bất kỳ biến hóa gì.
“Chờ một chút, cậu đang muốn là nói cự tuyệt Ngụy Dương?” Kiều An Nhiên mở to hai mắt, tầm mắt anh xoay qua xoay lại trên người Trần Minh Phỉ và Ngụy Dương.
Toàn bộ cư dân mạng đều biết Trần Minh Phỉ thích Ngụy Dương đến mức nào, nhưng bây giờ y lại cự tuyệt cơ hội có thể hẹn hò với Ngụy Dương.
“Đúng.”
Trần Minh Phỉ thoạt nhìn cũng không có ý giải thích, thần sắc cũng không giống giả dối, ngược lại làm cho Ngụy Dương đứng ở một bên, biểu cảm trên mặt không kimf được.
Ý cậu ta là sao?
Trần Minh Phỉ thế mà lại cự tuyệt hắn ta?
Cậu ta đang chơi trò gì vậy?
Lạt mềm buộc chặt cũng không phải chơi kiểu như vậy, thế này thì có khác gì đánh vào mặt hắn ta trước mặt mọi người ?
“Minh Phỉ.” Ngụy Dương đè nén cơn giận trong lòng, “Cậu”…”
Trần Minh Phỉ né tránh Ngụy Dương đang tới gần, đứng bên cạnh Lộ Trạch Thanh.
“Một mình đi triển lãm tranh cũng rất tốt.”
Đây đã là đang để lại mặt mũi cho Ngụy Dương rồi.
“Anh Trạch Thanh không có xe đúng không? Triển lãm tranh có một chút xa, nếu không thì đi xe của em? Thích Nam cười khanh khách nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, còn quay đầu hỏi Chu Sam.
“Được chứ, anh Chu Sam?”
“Đương nhiên có thể.”
Chu Sam không phải Ngụy Dương, tuy rằng anh ta là gay, nhưng cực kỳ thẳng nam, chỉ coi Thích Nam là người đẹp tâm thiện.
“Lần đầu tiên hẹn hò, Thích Nam ngồi xe của tôi phải không? Dù trông có hơi kém sang, nhưng trông tôi làm tài xế vẫn rất đáng tin cậy.”
“Anh Chu Sam nói cái gì vậy, xe chỉ là một công cụ thay thế, so cái này với cái kia làm cái gì.” Thích Nam nói xong, lại bỗng nhiên nói.
“Nếu không Trạch Thanh lái chiếc xe của em đi, đừng lên đường trước khéo tổ tiết mục lại nói hẹn hò hai người không thể có người thứ ba. Em ngồi xe của anh Chu Sam, anh Thanh có thể lái chiếc xe của em. “
“Thích Nam em tốt với cậu ta như vậy có ích lợi gì, Lộ Trạch Thanh căn bản là loại người không có tình cảm.” Ngụy Dương cười lạnh một tiếng, “Không chừng còn cảm thấy em nên trào phúng cậu ta không mua nổi xe. “
“Làm sao có thể.” Thích Nam mang danh tiếng tiểu thiếu gia Thích gia, lại đi theo con đường gần gũi với mọi người, cho nên chưa bao giờ biết khoe khoang.
“Anh Trạch Thanh không phải là người như vậy. Đúng rồi, anh Trạch Thanh anh biết lái xe chứ? “
“Tần đạo không nói không thể chở thêm người đúng không?” Kiều An Nhiên nghe không ra những lời có thâm ý mà nói lòng vòng như vậy, chỉ nghĩ đến Thích Nam hỏi như vậy, vạn nhất Lộ Trạch Thanh không biết lái xe.
“Cậu với Trịnh Tiền Phương đi xe của tôi đi. Tôi đã đổi một xe khác rồi, đổi luôn màu, rất mát mẻ! “
“Được rồi.”
Lộ Trạch Thanh không cự tuyệt sự nhiệt tình của Kiều An Nhiên, điều này lại chọc giận fan Thích Nam.
【Tiểu Thích chúng ta là người đầu tiên mời Lộ Trạch Thanh, hắn ta một câu cảm ơn cũng không có】
【Đúng vậy, nếu không phải Tiểu Thích mở miệng, Kiều An Nhiên sẽ mở miệng mời sao? 】
【Lộ Trạch Thanh chính là ghen tị với Tiểu Thích, ai bảo Tiểu Thích chúng ta đẹp trai lại ưu tú, còn có tiền như vậy, chua thành chanh đi】
“An Nhiên và anh Trịnh cùng một chiếc xe. Trạch Thanh ngồi xe của tôi, tôi cũng một người này. Trần Minh Phỉ mở miệng nói.
“Cũng được.”
[Trần Minh Phỉ là bởi vì lúc trước Ngụy Dương chọn Tiểu Thích cho nên ghen chứ gì? 】【Tôi không tin sáu năm có thể nói đứt là đứt, dễ dàng như vậy sao, thế sao mà sáu năm trước có thể nào cũng không chịu buông tay】
【Buông tay không nhất định phải làm ầm làm ĩ, thất vọng thực sự phải là lặng yên không một tiếng động rời đi】
【Tôi hy vọng thật sự kết thúc, Minh Phỉ đáng giá với những điều tốt hơn】
“Không ngờ được sao?”
Hai người đi vào gara dưới lòng đất, Trần Minh Phỉ mở miệng hỏi.
“Ừm.” Lộ Trạch Thanh gật đầu. “Cậu quyết đoán hơn tôi nghĩ.”
– Lời cậu nói tôi đều nghiêm túc nghĩ tới, tôi và Ngụy Dương ngay từ đầu đã sai. Anh ta là một vấn đề khó giải, tôi lại cố chấp dùng công thức chính xác mà tôi cho là đúng để giải quyết vấn đề, bất kể chuyển đổi như thế nào, kết quả thu được đều sai. “
Lộ Trạch Thanh không nhịn được cười một tiếng.
“Biết cậu là sinh viên khoa học, cũng không cần đem tình cảm để so sánh với giải đề đâu.”
Trần Minh Phỉ cười cười, khởi động xe.
“Lần đầu tiên tôi tham gia thi vật lý, thầy cô nói với tôi, không giải được đề thì bỏ qua, không nên làm phí thời giờ, sẽ làm chậm trễ thời gian trả lời các câu hỏi khác.”
“Nhưng tôi không nghe lời khuyên, tôi cảm thấy tôi có thể làm được, hơn nữa sắp làm được.”
Lộ Trạch Thanh phối hợp hỏi tiếp. “Sau đó thì sao?”
“Tôi ngay cả vòng bán kết cũng không vào, đề lý thuyết vòng loại tôi cũng chưa trả lời xong.”
“Cuộc thi thứ hai… Thật trùng hợp, tôi lại gặp phải câu hỏi mà tôi không thể giải quyết được. Lần này tôi buông tha, thành công tiến vào vòng bán kết, lấy vị trí đầu tiên vào đội tỉnh, rồi đến tham gia vòng chung kết toàn quốc, cuối cùng giành huy chương vàng sau đó được bảo lãnh đại học A. “
“Nhưng cảm xúc không phải là một kỳ thi, không có cơ hội để kiểm tra lại. Giáo viên nói cũng không sai, không thể giải quyết vấn đề, bỏ qua, bởi vì nhỏ mà mất lớn không đáng. “
Nếu như lúc trước Trần Minh Phỉ không chấp nhất câu hỏi kia, trả lời đầy đủ bài thi, lần đầu tiên thi y đã có thể vượt qua vòng loại thành công tiến vào vòng bán kết, có lẽ còn thuận lợi tham gia vòng chung kết toàn quốc.
Vận khí tốt hơn một chút, lần đầu tiên thi đấu có thể giành được huy chương vàng, vậy y sẽ không gặp Ngụy Dương, cuộc sống sau này có thể chính là ngâm mình trong phòng thí nghiệm của đại học A.
Trần Minh Phỉ không biết cuộc sống như vậy có phải là thứ cậu muốn hay không, nhưng cậu không hối hận khi gặp Ngụy Dương.
Cậu đã từng yêu vật lý, giải quyết vấn đề nhập vai sẽ làm cho cậu tạm thời quên đi tâm trạng lo lắng và lo lắng.
Quên đi nỗi buồn, quên đi niềm đau, quên để quan tâm đến cha mẹ sau khi tái hôn, trái tim vẫn còn vị trí của mình.
Thời gian dài ngâm mình trong thế giới vật lý, một ngày nào đó có lẽ Trần Minh Phỉ đã chán, mà Ngụy Dương xuất hiện thay thế đề vật lý, cho Trần Minh Phỉ một loại ký thác mới.
Cậu không phải ngốc đến mức vì Ngụy Dương buông tha cho đại học A, Trần Minh Phỉ có chút chán đời, cậu vẫn không tìm được ý nghĩa của cuộc sống. Khi đó Ngụy Dương xuất hiện, vừa vặn cho Trần Minh Phỉ thử nghiệm mới.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Minh Phỉ cảm thấy hứng thú với những chuyện khác ngoài vật lý.
(Truyện đã cập nhật và update chương mới nhất ở wordpress: goodriviu.com và wattpad: KurumiKajaki, mọi nơi khác đều là reup, cảm phiền mọi người đọc ở những trang chính chủ để ủng hộ editor, cảm ơn và thân ái!)
“Ngụy Dương là đề vật lý tôi không giải được, tôi lại cố chấp nhận định tôi có thể tháo buộc. Nói rõ là không cam lòng, hay là bởi vì tốn quá nhiều thời gian, cũng tự cho rằng trả giá nhiều như vậy nên được hồi báo. “
“Bây giờ không muốn hồi báo nữa sao?” Lộ Trạch Thanh nửa đùa nửa thật hỏi.
“Không cần.”
Trần Minh Phỉ cảm thấy, cậu hẳn là giống như Lộ Trạch Thanh yêu thích thế giới này, tích cực sinh hoạt.
Cuộc sống có rất nhiều ý nghĩa, ký thác có thể là một loại tâm trạng, nhưng không thể là toàn bộ cuộc sống. Không có vấn đề gì , hoặc bất cứ ai, hay không có gì có thể chi phối sự lựa chọn của mình.
Cậu hẳn là giống như Lộ Trạch Thanh, lấy bản thân làm trung tâm, có thể thoải mái hơn một chút.
Giờ khắc này, Trần Minh Phỉ bỗng nhiên ý thức được, khi đối mặt với việc bị hắc trên toàn bộ diễn đàn, Lộ Trạch Thanh thật sự không thèm để ý.
“Bây giờ tôi biết tại sao cậu lại không tích cực như vậy rồi.”
Lộ Trạch Thanh nhướng mày, “Tại sao tôi không tích cực?”
“Kỳ đầu tiên cậu vẫn luôn ở bên ngoài chúng tôi, nhìn qua hình như không hợp với tập thể.”
“Vậy bây giờ tôi trông hợp tập thể rồi sao?” Lộ Trạch Thanh buồn cười hỏi.
“Không, cậu căn bản không muốn hoà nhập với tập thể.”
“Tôi phát hiện không hoà nhập với tập thể cũng rất tốt, một mình đi triển lãm tranh, cũng không cần nhân nhượng đối phương, nhìn thấy thích thì tôi chỉ cần dừng lại nhìn thêm vài lần, không thích thì đi về phía trước là được.”
“Đột nhiên trở nên thông suốt như vậy.” Lộ Trạch Thanh trêu ghẹo cậu, “Bỏ qua vấn đề này đi, có phải là để có thể giải một câu khác nữa hay không? “
Thấy Trần Minh Phỉ không hiểu, Lộ Trạch Thanh nói rõ ràng hơn một chút.
“Đạo diễn Tần không phải nói, kỳ tiếp theo sẽ có khách mời mới. Bốn khách mời đội đỏ, kỳ tiếp theo nhất định là khách mời đội xanh. “
“Không. Bây giờ tôi không muốn giải quyết vấn đề, trong một hoặc hai năm cũng không muốn. “
Lộ Trạch Thanh cười khẽ một tiếng, lại nghe Trần Minh Phỉ hỏi.
“Tôi thấy cậu có tầm nhìn rất cao. Tôi thực sự không thể nghĩ ra, cậu sẽ thích kiểu nam nhân nào? “
Lộ Trạch Thanh hoàn nhĩ.
“Tôi thích thanh lãnh.”
Trần Minh Phỉ kinh ngạc nhìn Lộ Trạch Thanh một cái.
“Cái kiểu người đó lạnh nhạt với tôi, không thích tôi.” Lộ Trạch Thanh cười khẽ một tiếng.
Trần Minh Phỉ: “……”
“Tôi hỏi nghiêm túc.”
“Tôi cũng nghiêm túc.”
Lộ Trạch Thanh nói xong liền bỗng nhiên nghĩ đến cặp mắt đào hoa của Giang Tư Úc cực kỳ biết câu dẫn người khác. Không biết xuất phát từ ý nghĩ gì, y không nhịn được bổ sung một câu.
“Dù sao cũng không thích khổng tước.”
Trần Minh Phỉ: “? “
Phép ẩn dụ này có ý gì?
“Chính là chỗ nào cũng xòe đuôi.”
Trần Minh Phỉ càng nghe càng mơ hồ.
“Chúng ta đang nói về một loài sao?”
“Tôi nhớ không nhầm hình như Khổng Tước lúc nào tìm được phối ngẫu mới xòe đuôi hay sao ?”
“Những lúc khác lúc nào cũng cao ngạo mà lạnh lùng mà?”
Lộ Trạch Thanh: “……”
***
Tiểu kịch trường:
Minh Phỉ ( hiểu hết ): “Lộ Trạch Thanh rõ ràng đang nói ngược, cậu ấy thực ra thích nhất là Khổng Tước.”
Thanh Thanh ( mờ mịt ): “?”
Tiểu Giang ( hưng phấn ): “Nói chuyện với người khác mà cũng nghĩ đến tôi, quả nhiên là yêu thích tôi rồi.”
Cầu vote cầu bình luận, cảm ơn!