Editor: Mận Mơ Màng
Chương 7 Ngọn lửa
“Vất vả rồi, hôm nay không quên lời.” Tống Du Nhiên đưa cho Cố Tỉnh một ly nước trái cây, nhẹ nhàng cười.
Ngày hôm qua Cố Tỉnh quên lời, lúc khẩn trương giống như một con thỏ thần kinh căng thẳng, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một dáng vẻ khổ sở ngâm nga ậm ờ nửa vời của y.
Đối với lời trêu chọc đầy thiện ý của Tống Du Nhiên ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Hôm qua thật sự rất xin lỗi, sau này sẽ chuẩn bị nhiều hơn. ”
“Không có việc gì, lớn lên đẹp trai hát hay dễ nghe, tôi đây mới là người nhặt được bảo bối, hôm này có rất nhều người đến đây đặc biệt để nghe em hát đó.”
Cố Tỉnh nhìn về phía đám người, trong lúc vô tình đối diện với một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da. Người nọ cũng không né tránh tầm mắt, mà nhếch khóe miệng nâng chén với y: “Tiểu ca hát rất hay, ngày mai cũng phải đến nha!”
Cố Tỉnh ngây ngốc vài giây, dùng sức gật đầu đáp lại, đôi mắt trong suốt nhảy lên ngọn lửa mừng rỡ, khi đối diện với đôi mắt này, sẽ thuận mắt làm nổi lên ngọn lửa nhiệt tình của người kia.
Cảm giác được công nhận, thật tuyệt vời.
Quán bar cũng không ồn ào, y thường xuyên cảm giác mình là bọt trong cốc bia, nội tâm xao động bí ẩn bên trong như muốn nhảy ra ngoài, theo nhịp điệu âm nhạc không ngừng lăn qua lăn, khiến cho những người xung quanh cùng nhau lắc lư.
Hết thảy đều rất vừa vặn, nhưng y lại cảm thấy không nên dừng lại chỉ ở nơi này
Nếu y đứng trên một sân khấu lớn hơn , lộng lẫy hơn và được bao quanh bởi nhiều tràng pháo tay và cổ vũ hơn, cảnh tượng đó sẽ như thế nào nhỉ?
Một khi bạn được trải nghiệm cảm giác thành công trong việc giành được trái tim của khán giả, bạn sẽ không muốn nhanh chóng buông bỏ. *
————————————
“Tôi đến rồi.”
“Tôi biết.”
“Được rồi, không cần tặng nữa.” Cố Tỉnh dừng bước nhìn về phía Tống Trì, thần sắc bất đắc dĩ lại cố chấp, bộ dáng nhủ thể muốn nói nếu đối phương không đi, hắn cũng không muốn tiến thêm một bước nữa.
“Tôi không yên tâm tên ngốc nào đó.” Tống Trì muốn sờ đầu y, lại nhanh chóng bị né tránh.
Cố Tỉnh quay đầu lại, cố gắng căng mặt, đầu lỗ tai bóng loáng như ngọc vụng trộm phiếm đỏ: “Sẽ lùn đó.”
Tống Trì bình tĩnh nhìn bộ lông mềm mại gần trong gang tấc, làm như có thật nói: “Sẽ không, tiếp xúc nhiều với người cao cũng sẽ cao hơn. ”
“Cậu tuyệt đối không được lùn, bằng không cứ cẩn thận cái đầu cậu.” Cố Tỉnh hừ lạnh một tiếng, “Tôi phải đi, trở về đi. ”
“Cậu đi trước đi, tôi nhìn cậu về nhà.”
“Tôi cũng đâu phải trẻ con đâu.”
“Tôi sẽ đưa bé con đến cửa.”
Nhìn bộ dáng nghiêm trang của Tống Trì, Cố Tỉnh cảm thấy một bụng xấu xa của hắn, sau một hồi nghẹn lời chỉ phun ra hai chữ: “Ấu trĩ. ”
Tống Trì mỉm cười nhìn y đi đến cửa nhà, khi Cố Tỉnh nhìn lại về phía hắn thì khoát tay áo với hắn, nhìn y vào nhà thật lâu cũng chưa muốn rời đi, cho đến khi tiếng chuông điện thoại dồn dập làm mờ ý cười của hắn.
Sau khi chuông đứt hai lần, kiên trì lại vang lên, Tống Trì mới không kiên nhẫn nhận lấy, ánh mắt vẫn thẳng tắp hướng về cánh cửa kia, ngữ khí hoàn toàn bất đồng: “Chuyện gì? ”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia bị thái độ lạnh nhạt của y chọc giận, kiệt lực duy trì phong độ của mình: “Bác con sắp đến nhà con đấy, con mau về nhà chuẩn bị tiếp đãi bác ấy mau..”
“Xin lỗi, tôi đang có chuyện phải làm.” Tống Trì ngoài miệng ứng phó, tâm tư đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
” Con có thể có chuyện gì được.?”
Cố Tỉnh sao còn chưa trả lời tin nhắn hắn. Tống Trì vừa đếm thời gian vừa ra vẻ tiếc nuối: “Tôi cũng rất muốn kịp thời trở về, chỉ là lần này bác ấy đột nhiên đến thăm thật sự khiến tôi trở tay không kịp…”
” Ông nghĩ rằng tôi sẽ tin vào mấy lý do này sao”
“Tôi chỉ đang trình bày sự thật.”
Cảm xúc kích động của Tống Liễu Sơn ở đầu kia không hề lây nhiễm đến hắn, hắn vẫn hời hợt như cũ, giống như đang đàm luận chuyện không liên quan gì đến mình.
“Tôi cho con cơ hội để nói chuyện với bác gái, con không nắm bắt, ngược lại đối với chuyện phá ban nhạc nào đó để ý như vậy, chờ hối hận đi!”
“Tôi sẽ không hối tiếc, và những người trên cùng một chiếc thuyền của ông khiến tôi cảm thấy buồn nôn.” Tống Trì đột nhiên cảm thấy chán ghét cuộc nói chuyện, “Đừng giả vờ là cha nữa, ông đột nhiên quan tâm đến đứa con riêng mười mấy năm không gặp, không phải là bởi vì con trai chính thê đột nhiên xảy ra chuyện sao? Máu lạnh của ngươi luôn luôn bất ngờ. ”
– Vợ ông nghĩ thế nào về việc nâng đỡ đứa con riêng này vậy hả?
” Con trai ông sao có thể đối diện với sự vứt bỏ của cha mình đây?
Gân xanh trên trán Tống Liễu Sơn nhảy lên, lửa giận tưới dầu lên lửa mang theo ý thương hại, thanh âm đã tức giận đến run rẩy: “Câm miệng lại. ”
“Thật đáng tiếc a, cho dù tôi có thối rữa ở chỗ này cũng không muốn nghe chuyện của mấy người.” Tống Trì nghe mà không nghe, tiếp tục hờ hững nói, mặc kệ sự nổi dậy đang lên đến đỉnh điểm của cha mình, như một con rắn độc, tinh tế nhấm nháp khoái cảm do hắn gây ra.
” Mày sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình, mày, mày tự quản hết đi.
Điện thoại đột nhiên bị tắt.
Đại não Tống Trì trống rỗng vài giây, gương mặt lạnh như băng mới chậm rãi dắt lên một nụ cười đùa cợt.
“Thật đáng thương.”
Hắn cúi đầu kiểm tra tin nhắn, nhướng mày: “A Tỉnh sao còn chưa trả lời tin nhắn? ”
————————————————
Cố Tỉnh đứng trước cửa, tim đập thình thịch trước sau như một bắt đầu tăng tốc.
Người đàn ông đó có về nhà không? Mẹ không sao chứ? Làm thế nào để y đối mặt với người đàn ông đó?
Các loại ý nghĩ liên tiếp đập về phía y, khơi dậy cảm giác choáng váng rất nhỏ, y nắm chặt chìa khóa, kìm lòng không được nhìn về phía Tống Trì, không ngờ Tống Trì còn đứng tại chỗ, khi đối diện với ánh mắt của y còn vẫy tay với y.
Như thể nói: Đừng sợ, tôi đang ở đây.
Sự bất an trong lòng y gần như theo đó tiêu tán dần, đáp lại nụ cười của Tống Trì, mở cửa ra.
Sau khi vào cửa, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, anh nhìn quanh một lần không phát hiện bóng người, thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, con về rồi.”
Phòng khách không bật đèn, Mai Đình hai tay chống lên mặt bàn, thân thể tựa vào bàn, nửa khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối, không nói một lời.
Nhận thấy không khí không thích hợp, trái tim Cố Tỉnh bị bàn tay vô hình nắm lấy, cẩn thận mở miệng: “Xảy ra chuyện gì sao…”
” Con nghỉ việc ở quán bar từ khi nào vậy?”
Thân thể Cố Tỉnh chấn động, nhìn về phía Mai Đình.
Đối phương không nhìn y.
——————–
* Chuyển thể từ Freddie Mercury, “Nếu bản có thể cảm nhận được sự thành công đẹp đẽ mà tôi đã đạt được, bạn sẽ không muốn buông bỏ sớm. ”
Chúng ta sẽ bắt đầu ngược Trư Trư nha!