Editor: Mận Mơ Màng
Chương 6
Mưa rơi tí tách tí tách trên nền đất, hai tay Cố Tỉnh ôm má tựa vào lan can, hai má mềm mại đầy đặn bị phồng lên.
Suy nghĩ của y như chìm trong cơn mưa, bên trong nó có một chiếc xúc xích ướt, bánh mì nhỏ ướt, và cơm nắm ướt sũng.
Sau khi ăn xong bánh mì phết bơ, suy nghĩ của cậu liền bắt đầu dò đầu vào trong túi của Tống Trì. Tống Trì biết ruột của y dưới sự xúc tác của lớp học sẽ càng thêm tích cực, cho nên chiếc túi sách chứa đầy bài tập và sách lúc nào cũng đặc biệt nhường thêm một chỗ trống cho một đống đồ ăn.
Điều đó khác khẳn với Cố Tỉnh, nhân vật chính trong túi của y có thể là tai nghe điện thoại di động, có thể là kẹo dẻo mèo con, có thể là harmonica, nhưng sẽ không dễ gì mà nhường chỗ cho những thế lực tàn ác đang cố gắng giam cầm tư tưởng tự do của y. Mấy tháng sau, mặc dù y cố sống cố chết để giữ nó lại, nhưng bởi vì một số nguyên nhân đành phải miễn cưỡng làm hết tập đề minh họa mà Tống Trì gửi cho y ngày 3 tháng 5.
Đây là một sức nặng y khó có thể chịu đựng được, nào có quà sinh nhật nào lại tặng guitar kèm thêm một tệp đề luyện thi, cảm xúc đang dâng trào khi nhìn thấy bộ đề thi hoàn toàn hóa thành bong bóng.
Cố Tỉnh cũng mang guitar đến trường, hẹn Tống Trì tan học để trao đổi kinh nghiệm đánh đàn.
Nhưng công lực của giáo viên lớp chọn quả thực quá thâm hậu, Cố Tỉnh dự định để dành 3 cái kẹo để lát ăn đến cuối cùng cũng chỉ còn lẻ loi 1 cái, giáo viên vẫn trì trệ chưa có ý định tan lớp.
Vị trí của Tống Trì dựa vào cửa sổ, y lặng lẽ nhìn về phía đó, vừa vặn đụng phải tầm mắt Tống Trì.
Học bá thế mà lại không chịu nghe giảng à?
Cố Tỉnh không có ý thức tự chủ trong học tập, lại có tinh thần giám sát mười phần, hắn nghênh đón ánh mắt Tống Trì, vươn ngón trỏ và ngón giữa nhắm vào hai mắt mình trước, sau đó chọc về phía đối phương, tỏ vẻ mình bắt được chứng cứ thất thần của hắn, phải thành thật nghe giảng.
Tống Trì thấy nhướng nhướng mày, hắn nâng tay chống cằm, im lặng nói hai chữ.
Cố Tỉnh rất nhanh nhận ra khẩu hình của hắn, trừng mắt nhìn hắn, dùng khẩu hình khoa trương biểu đạt phẫn nộ của mình: “Cậu mới là đồ ngu ngốc! ”
Bộ dáng rơi vào trong mắt Tống Trì giống như một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, so với nội dung lão sư nói không biết sinh động thú vị bao nhiêu. Trong đầu Tống Trì toát ra ý nghĩ như vậy, nét bút trong tay lay động, dùng nhiều loại phông chữ lặp đi lặp lại viết cùng một cái tên:
Cố Tỉnh.
Cố Tỉnh rất dễ xù lông, Cố Tỉnh đùa giỡn làm nũng xong là sẽ thẹn thùng, Cố Tỉnh tươi cười ngại ngùng ngọt ngào, Cố Tỉnh làm sai ủy khuất muốn hắn giúp đỡ… Trái tim hắn bị tất cả các loại cảm xúc của Cố Tỉnh nhồi nhét đầy đủ, trở nên bành trướng và chưa bao giờ dịu xuống, chỉ cần Cố Tỉnh nguyện ý, là có thể dễ dàng gây tổn thương nó.
Đó có phải là tình yêu không?
Hắn luôn luôn lý trí khắc chế bản thân cũng như lấy tương lai ban nhạc của hai người bọn họ để làm mục tiêu hướng tới, để cho hắn một lần nữa nhặt lên cây đàn guitar bị bỏ lại nhiều năm đã sớm tích tụ tro bụi, làm cho hắn muốn liều lĩnh làm bạn với Cố Tỉnh theo đuổi giấc mộng ban nhạc phảng phất như xa vời.
Cố Tỉnh là động lực của hắn.
Người ngoài cửa sổ sau khi nhắc nhở nhiều lần liền quay mặt đi, hắn không nỡ thu hồi ánh mắt dính dính, mới phát hiện trên bản nháp đã đầy tên.
Ngón trỏ của hắn dừng trên tên nhẹ nhàng cọ cọ.
Thật muốn chạm vào khuôn mặt đó.
Cố Tỉnh tiếp tục nâng mặt, giọng nói ấm áp của George Harrison trong tai nghe xuyên qua tiếng mưa dày đặc hát “here comes the sun, dudududu~”, nhắm mắt lại phảng phất như thật sự bị ánh mặt trời rực rỡ bao bọc.
Một tiếng “du” cuối cùng rơi xuống, khuôn mặt đầy thịt đột nhiên bị véo một cái. Cố Tỉnh kinh ngạc mở mắt ra nhìn về phía bên cạnh, đập vào mắt chính là nụ cười xấu xa của tên ác am nào đó.
-Đau quá! Tống Trì bị một quyền vào bụng.
- Đáng đời! Cố Tỉnh biết hắn đang làm bộ, đưa tay lấy cây đàn guitar, lại bị Tống Trì giành trước một bước.
“Đi thôi.” Tống Trì nói xong, nhanh chóng nhéo mặt, nhét vào trong ngực y một túi bánh mì rồi cong chân chạy đi.
Thân hình Cố Tỉnh gầy gò thon dài, hai má ngoài ý muốn có thịt, đàn hồi cũng tốt, khiến Tống Trì yêu không muốn buông tay.
- Không được nhéo tôi! Cố Tỉnh la hét, nhét một miếng bánh mì vào miệng.
Y tức giận gào lên theo đuổi Tống Trì ở phía sau, Tống Trì muốn sóng vai với y thì y liền tăng nhanh bước chân không cho Tống Trì được nguyện ý.
Một đường theo sát tòa nhà phía sau, nhìn Cố Tỉnh lấy ô ra, Tống Trì nhất thời như chuông báo động mạnh, vội vàng đè tay đang móc ô của Cố Tỉnh.
“A Tỉnh…”
Cố Tỉnh giả vờ lạnh lùng nhìn hắn.
- Cậu có nghe nói Kid sắp tổ chức buổi biểu diễn cá nhân không?
KID là nhóm nhạc đang hot mà bọn họ cùng yêu thích, ca sĩ chính là người địa phương, duyên phận như vậy làm cho Cố Tỉnh càng thêm háo hức khao khát làm nhạc.
Ánh mắt Cố Tỉnh quả nhiên sáng lên, tự giác di chuyển đến dưới ô của hắn.
Tay Tống Trì thuận theo tự nhiên đặt lên vai Cố Tỉnh, ôm lấy y.
“Tôi đã đặt hai vé.”
Cố Tỉnh không khỏi nắm chặt dây đeo vai cặp sách, giá vé buổi hòa nhạc cũng không rẻ, trong lòng y sinh ra khát vọng, nhưng đối với tiền bạc y luôn quẫn bách.
Tống Trì biết y đang rối rắm cái gì: “Coi như là quà ngày quốc tế thiếu nhi hoặc là quà ngày Thất Tịch đi. ”
“Lại trêu ghẹo tôi.” Cố Tỉnh ủy khuất.
“Tôi muốn xem nó với cậu, không xem nó với cậu sẽ mất ý nghĩa, đi cùng tôi, ok?” Tống Trì nhìn chằm chằm y không chớp mắt, nhiệt độ trong tầm mắt giống như làn sóng nhiệt cuồn cuộn của mùa hè.
Cố Tỉnh không chịu nổi ánh mắt chăm chú như vậy, lỗ tai đỏ bừng bối gật đầu đáp ứng: “Được rồi, cậu có cần giúp đỡ nhất định phải tìm tôi nha, tôi cũng không muốn lấy không công. ”
“Được.”
“Tôi giúp cậu che ô đi!”
“Tôi cầm đi, tôi cao hơn A Tỉnh, tay A Tỉnh sẽ mỏi.”
– Chỉ thiếu tám cm mà thôi!
“Tôi muốn chống đỡ cho A Tỉnh ~”
“Có bệnh à!”
Cố Tỉnh lại tức giận lựa chọn không để ý tới cái “người phân biệt đối xử với chiều cao”.
Nhưng điều này cũng không cản trở Tống Trì đơn phương nói chuyện phiếm, Tống Trì còn có thể căn cứ vào ánh mắt nhỏ và động tác nhỏ mà hắn truyền lại tự động chuyển hóa thành hồi phục.
Tại sao trên thế giới có sự tồn tại đáng ghét như hai từ trúc mã này vậy! !
“Tóc A Tỉnh dài hơn nè, đã qua vai rồi.”
Cố Tỉnh một ánh mắt cũng không cho, buồn bực đi tiếp.
“A Tỉnh muốn tôi cắt cắt giúp không?”
Bởi vì Cố Tỉnh có lần thuận miệng oán giận tiệm cắt tóc nào đó tăng giá nhanh, Tống Trì liền tự học kỹ thuật cắt tóc, thậm chí có thể cắt ra đầu em gái cùng kiểu với Khốc Ca ca sĩ chính của nhóm nhạc KID, khiến mê đệ Cố Tỉnh hết sức hài lòng.
Năng lực thực hành của học bá quá đáng sợ, Cố Tỉnh cảm khái.
“Nóng không?” Có muốn tôi cột lại không? ”
Cố Tỉnh vẫn không lên tiếng, thẳng đến khi Tống Trì tháo dây cột ra khỏi cổ tay, y mới liếc mắt một cái, đáy mắt toát ra hứng thú.
Cao hứng của Tống Trì vừa bốc lên, đã bị lời nói hưng trí bừng bừng của Cố Tỉnh đè ép lại.
” Cậu có đối tượng rồi?
“Cái gì?”
“Không phải dây cột tóc của bạn gái mới đeo ở cổ tay sao?” Cố Tỉnh phát giác ánh mắt Tống Trì không thích hợp, đáy lòng chột dạ bổ sung một câu, “Mập ca nói cho tôi biết. ”
Tống Trì ở trong lòng yên lặng ghi nợ cho cái tên mập ca kia, thế mà lại dám làm hư A Tỉnh của hắn.
“Đồ ngốc, cậu nhìn kĩ xem đây là của ai.”
Cố Tỉnh đến gần chăm chú nhìn, lúc này mới phát hiện trên dây cột có một vật trang trí hình cái cánh nhỏ quen thuộc. Lúc này cậu mới nhớ tới cuối tuần trước khi tìm Tống Trì học bổ túc, cậu đã để quên dây cột ở nhà Tống Trì.
Y ngượng ngùng che mặt, không dám đối mặt với ánh mắt Tống Trì, nhưng không thoát khỏi sự trêu chọc của Tống Trì.
“Hả? Có chuyện gì vậy, bạn gái? ”
“Nhàm chán.”
Mặt Cố Tỉnh nhanh chóng đỏ lên, yên lặng ăn một miếng bánh mì để đè nén an ủi mình.
Chỉ có thức ăn mới có thể chống lại mất lời nói đầy công kích thôi.
Đủ rồi, không nên ép quá gấp, Tống Trì thầm nghĩ.
Bọn họ cuối cùng đến quán bar, vừa vào cửa đã nghe thấy một giọng nói trẻ tuổi dễ nghe vang lên, một bóng dáng cao gầy nghênh đón: “A Tỉnh đến rồi sao? ”
Cố Tỉnh cùng bộ dáng đấu võ mồm vừa rồi khác nhau như hai người, lại khoác thêm tầng xấu hổ: “Chị Nhiên. ”
Sau đó gương mặt đầy đặn bị nhéo nhẹ một cái, Tống Du Nhiên tùy tiện ôm lấy vai Cố Tỉnh: “Rất nhiều khách mời đều chờ để nghe em hát, mau đi chuẩn bị một chút đi. ”
Lại ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm của Tống Trì, trong nụ cười còn thêm vài phần hứng thú chờ xem náo nhiệt: “Dượng bảo chị nhắc nhở em gọi lại. ”
Tống Trì trả lời qua loa, lôi kéo Cố Tỉnh đi thay đồng phục học sinh.
– Ba cậu gọi lại cho cậu sao?
Tống Trì nhìn bộ dáng lo lắng của Cố Tỉnh, xoa xoa đầu xù xì của y, trong nụ cười hàm chứa sự ôn nhu sủng nịch vô hạn: “Chỉ cần tôi không muốn trở về học tập, ông ấy không thể làm gì tôi. ”
Tống Trì nói xong mặc quần áo, trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng ngạo khí: “Tôi không cần tiền bố thí từ ông ta, sau cơn mưa to mới tặng ô thì cũng vô dụng mà thôi, tôi tín nhiệm bản thân mình hơn. ”
Lúc ngước mắt lên, hai mắt hắn phản chiếu bộ dáng xinh đẹp của Cố Tỉnh.
Hơn nữa, hắn đã tìm được kho báu của mình ở vùng đất hoang vắng này. Hắn nghĩ vậy.
Nấu Trư Trư với nước ấm ~