Mận Mơ Màng
Chương 5:
Trư Trư hay những vì sao
“Lại bò lên giường của tôi rồi…”
Cố Tỉnh cảm nhận được cánh tay rắn chắc bên hông trong lúc hai mắt đang mông lung buồn ngủ, mơ mơ màng màng kéo cánh tay người kia xuống, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ mang theo chút âm thanh khàn khàn, giọng điệu giống như giẫm lên bông, nghiêng nghiêng ngã ngã lắc lư giống như đang làm nũng.
Tống Trì siết chặt vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo của y khiến cho người ta ngã vào trong ngực mình, trực tiếp hôn lên cánh môi hồng nhuận, cướp lấy dịch thể trong khoang miệng y, xâm chiếm hô hấp của y.
Nụ hôn dài dằng dặc triền miên chấm dứt, Tống Trì vùi vào cổ y thân mật cọ cọ, hít hà mùi hương chanh sảng khoái, không tự chủ được nhẹ giọng: “Nhớ em quá. ”
Thật kỳ quái, lúc viết lời, hắn hận không thể dùng những từ ngữ tốt đẹp đẽ nhất thế gian để tô điểm bức tranh tình cảm giữa bọn họ, lúc này hắn lại giống như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch lần đầu tiên nếm thử mùi tình yêu, vừa thấy mặt người trong lòng, cũng chỉ biết ngây ngốc nói lên hết suy nghĩ trong nội tâm mình, không chút hoa mỹ bày ra trước mặt người khác dù cho có bị trêu chọc.
Quá kém, nhưng đây là phản ứng bản năng của hắn khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, và không có cách nào để vượt qua.
Cố Tỉnh từ trong nụ hôn tỉnh lại, đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng thanh tỉnh, nhưng trọng tâm lại hoàn toàn lệch lạc, mặc cho lời nói ôn nhu như gió thoảng qua bên tai: “Trư Bá Thiên đâu? ”
“A Tỉnh thơm thật.”
” Anh giấu anh trai em ở đâu, mau giao ra.” Cố Tỉnh không cho hắn được như ý, rụt cổ lại, bày ra bộ dáng không khai báo sẽ không cho hôn.
Tống Trì bất đắc dĩ, từ phía sau tùy ý bắt ra một con heo con mặc áo khoác denim, cổ áo của heo con còn đeo một cái kính râm, mười phần khốc liệt, cực kỳ giống người nào đó tùy ý phô trương trên sân khấu.
“Thật đẹp trai, giống tôi.” Cố Tỉnh ôm lấy nó, trừng mắt Tống Trì, dịu dàng sờ sờ cái mũi con búp bê đã từng bị Tống Trì thô lỗ đối đãi, sau đó lại nhéo nhéo để giữ vẻ cao thẳng đẹp trai của mũi heo.
“Không có ai đẹp trai xinh đẹp bằng bảo bối đâu.”
“Đừng nịnh nọt.” Cố Tỉnh ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại là bộ dáng 10 phần hưởng thụ, hai mắt đều bởi vì được khen mà sáng lấp lánh, giống như chứa đựng ngàn vì sao.
Sau khi nhìn thấy đôi mắt này, Tống Trì mới biết mình hóa ra có thể chạm vào các ngôi sao.
Hắn nghĩ như vậy và hắn đã làm điều đó.
Thế là, thu hoạch được một ngôi sao run rẩy.
Khoảnh khắc đôi môi mỏng dán lên, suy nghĩ của Cố Tỉnh thoáng chốc thoát ra, bị động dán sát vào thân thể Tống Trì, cọ ra lửa nóng thiêu đốt gò má hắn, y lại cảm thấy bản thân giống như bị Tống Trì dùng môi đút rượu, cho nên y mới say mê bắt đầu nghênh đón nụ hôn sâu nóng bỏng từ đối phương, quần áo cũng bị lột ra trong mơ mơ màng màng.
Thậm chí còn không cẩn thận say ngã ở trên giường, tạo cơ hội cho con sói xấu xa.
Mái tóc dài mềm mại của Cố Tỉnh bay bay, tản ra tán loạn trên giường
Một lọn tóc trong đó rơi vào tay Tống Trì, hắn ôm lấy mái tóc kia, ngón tay khẽ nhúc nhích, khiến lọn buông lỏng quấn quanh đầu.
……………………………………
Hai người nán lại trên giường thêm một lúc nữa, Tống Trì mới ôm người vào phòng tắm.
“A/Đầu đau quá.” Cố Tỉnh dựa vào trong ngực người phía sau, thân thể ngâm mình trong nước lười biếng.
“Thật xin lỗi.” Tống Trì nhìn người sắp mềm nhũn trong vòng tay mình, tim cũng mềm nhũn rối tinh rối mù, cầm tay y nhẹ nhàng xoa xoa khớp ngón tay.
Nào ngờ bàn tay kia đột nhiên nắm lấy tay hắn, ngón tay chậm rãi nhét vào kẽ ngón tay hắn, đan vào mười ngón tay, người trong ngực không giải thích gì, chỉ để lại cho hắn hai tai đỏ rực.
Tống Trì siết chặt ngón tay không cho y cơ hội chạy trốn.
Sau khi dọn dẹp xong, Cố Tỉnh đã ngủ thiếp đi, rụt vào lòng hắn, yên tĩnh như một ngôi sao ngâm mình trong nước.
“Chúc ngủ ngon.”
Nhưng những đêm đen tối bắt đầu với những làn sóng ngầm.
“Tôi sai rồi, đừng đi…”
Tiếng lẩm bẩm nhỏ xíu cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng, Cố Tỉnh nhíu chặt mày không ngừng lắc đầu, động tác đánh thức Tống Trì đang ôm chặt lấy y.
“Mẹ, nhìn con…”
– A Tỉnh! Tống Trì vội vàng gọi, “Bảo bối tỉnh lại, đừng sợ. ”
Cố Tỉnh hoảng hốt mở mắt ra, dưới hàng mi ướt át tràn đầy sợ hãi bất an chưa tiêu tán, thân thể còn đang run rẩy, như thể còn chưa thoát khỏi giấc mộng hoàn toàn.
“Lại bắt đầu gặp ác mộng sao?” Tống Trì vuốt ve lưng y làm dịu cảm xúc của y.
“Chim én bay thấp, sắp mưa rồi…”
Cố Tỉnh kề sát vào y thấp giọng nói, thanh âm sâu thẳm giống như đêm tối ngoài cửa sổ.
Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên sấm sét chợt nổi lên, tiếng bước chân của mưa trong căn phòng yên tĩnh có vẻ rõ ràng vang dội.
Tống Trì ôm chặt người trong ngực yên tĩnh như muốn hòa làm một thể với không khí trong phòng, khẽ hôn lên gò má không biết từ lúc nào đã đẫm đầy nước mắt.
“A Tỉnh, trốn trong ngực tôi tránh mưa.”