Ngày ngày mộng du | Chương 3

Chương 3:

“Leo đến đỉnh cao”

Editor: Mận Mơ Màng

Cố Tỉnh vừa vào cửa đã bị người ta ép vào tường.

“Cậu định để hai người đó trở thành thành viên cố định sao?”

Thanh âm trầm thấp không chút gợn sóng, không hề phát tiết phẫn nộ như dự định.

Cố Tỉnh bị vây ở giữa hai tay Tống Trì hai tay, hắn nghiêng đầu, giả bộ không hiểu hỏi: “Hai người kia không phải là rất không tồi sao?”

“Bọn họ có thế nào thì tôi cũng biết hết, mấy kiểu người có dã tâm đó chỉ biết cản trở.” Tống Trì vùi đầu vào sau cần cổ Cố Tỉnh, chóp mũi cọ lấy da thịt của y, trong hô hấp đều là mùi thơm ngát, hắn lún sâu vào trong đó, suy nghĩ đen tối cũng theo đó mà phát sinh.

Hai cái tên kì đà chướng mắt. Một tên thì quấn quýt dính chặt lấy Cố Tỉnh suốt một tháng , gần như ngày nào cũng thấy mặt; một tên khác thì ngay từ đầu đã lầm tưởng Cố Tỉnh là con gái, mở miệng một cái là “Muội muội xinh đẹp” hoa mỹ trêu chọc, công thêm việc khiêu khích Tống Trì, hai người suýt chuốt nữa còn đánh nhau.

Bằng năng lực của hắn, cùng với sự cố chấp luôn max của hắn với Cố Tỉnh, Cố Tỉnh muốn hắn thế nào hắn cũng sẽ thực hiện, giờ phút này bất luận kẻ nào xen vào hắn cũng thấy hoàn toàn là đồ dư thừa.

Hắn với Tống Trì Cố Tỉnh đều có dã tâm bừng bừng tin chắc rằng tài hoa của bọn họ sẽ giúp cho bọn họ nổi tiếng, chẳng qua hắn chưa từng che dấu vẻ tự phụ của bản thân, mà Cố Tỉnh tuổi nhỏ lại không dễ dàng thổ lộ dục vọng nội tâm của mình với người ngoài, che chắn mình đến kín kẽ, chỉ có khi ở trên sân khấu y mới có thể hóa thân thành con chim vàng anh giãy thoát khỏi lồng giam, dưới ánh đèn led thoải mái tung đôi cánh phát sáng của mình ra.

Hắn không muốn chỉ nhờ cái thân phận trúc mã may mắn của mình mới có thể cho hắn có cơ hội nhìn thấy một Cố Tỉnh nhu thuận nội liễm trước mặt người ngoài không ai biết. Hắn biết Cố Tỉnh có ước mơ muốn thoái khỏi hiện trạng tầm thường này đến nhường nào, cho nên biết rõ tài năng ca hát và hứng thú nhạc rock của Cố Tỉnh, hắn đề nghị.

“Muốn có một ban nhạc sao, chúng ta cùng nhau lập là được.”

Tống Trì tính toán vô cùng tốt. Bọn hắn tìm các nhạc thủ để hợp tác, trên danh nghĩa là ban nhạc bốn người, nhưng chủ thể ban nhạc từ đầu đến cuối là hai người bọn họ.

Ban nhạc của hai người bọn họ.

Sau 3 tháng hoạt động trong thế giới hai người đã khiến cho Tống Trì phát hiện ra được linh cảm và sự phối hợp của hai người hợp nhau đến ngạc nhiên. Hắn ngâm mình trong sự chú ý và khẳng định trước nay chưa từng có, khi ánh mắt hắn và Cố Tỉnh giao nhau là lúc hắn gần như muốn hòa tan trong đôi mắt trong trẻo đó ngay tại chỗ . Tình cảm của hắn như sóng triều mãnh liệt khó mà ức chế, toàn bộ đều trút vào trong ca từ và làn điệu, cuối cùng cuộn giữa răng và môi của người trong lòng.

Dù cho là lúc đang đệm nhạc nhắm mắt lại, hắn vẫn có thể phác họa ra thân ảnh tốt đẹp của Cố Tỉnh, tim của hắn cũng vì gương mặt tuấn tú được ánh mặt trời ngoài của sổ soi sáng kia tăng tốc.

Tình cảm bị cưỡng ép kiềm chế sẽ chỉ càng ngày càng mất khống chế. Vào một buổi tối đẹp trời, hắn cuối cùng kìm nén không được, mượn rượu cưỡng hôn Cố Tỉnh.

Không thể trách hắn. Hô hấp hai người quấn lấy nhau, bàn tay to lớn của Tống Trì nắm chặt ót Cố Tỉnh, tinh tế tỉ mỉ mút cánh môi ngày đêm mong nhớ, hương vị ngọt ngào hệt như trong giấc mơ của hắn..

Muốn trách thì trách Cố Tỉnh dùng cái gương mặt xinh đẹp đáng chết kia câu dẫn hắn.

Nụ hôn dài đẵng đẳng cuối cùng kết thúc, Tống Trì kinh ngạc vì toàn bộ quá trình Cố Tỉnh không hề có ý định đẩy hắn ra, chỉ nín thở, lông mày bởi vì động tác mạnh mẽ của đối phương mà hơi nhíu lên, sắc mặt hồng nhuận, lộ ra nụ hoa chớm nở ngây ngô.

“A Tỉnh, bảo bối, tôi. . .”

Cố Tỉnh đánh gãy hắn: “Có lẽ là do, phản ứng hóa học tự nhiên của singer và guitar mà thôi.”

Đêm đó hắn thổ lộ, bọn hắn làm, dáng vẻ Cố Tỉnh trên giường mị hoặc vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Nhưng ngày hôm sau khi hắn cúi người hôn Cố Tỉnh, y lại không biến sắc tránh đi.

Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, Cố Tỉnh lười nhác tựa dựa vào đầu giường, lộ ra nụ cười vô tội ngọt ngào: “Làm bạn giường như vậy, không tốt a?”

Chỉ một câu đơn giản cũng đã đủ đưa mối quan hệ giữa bọn họ vạch ra rõ ràng. Bất tri bất giác hắn nhớ ra rằng Cố Tỉnh không đáp lại lời tỏ tình của hắn.

Mỹ lệ mà tàn nhẫn, có lẽ đó mới là từ chính xác nhất để hình dung y.

Lúc hắn mơ mộng ôm Cố Tỉnh vào trong lồng ngực, Cố Tỉnh sẽ thực sự nằm trong vòng tay hắn hay sao?

Sẽ. Trái tim tự phụ của hắn nói hắn như vậy. Chỉ cần vị trí của hắn trong lòng Cố Tỉnh là đặc thù, chim nhỏ sớm muộn cũng sẽ là của hắn.

Ý nghĩ này vẫn tiếp tục cho đến ngày hai người xông vào trong quán bar Hắc Mộng nơi bọn họ sống ngăn Cố Tỉnh lại, là đã bắt đầu lung lay sụp đổ

“Hạo Ca không phải đã giải thích đó chỉ là hiểu lầm sao?” Cố Tỉnh bất đắc dĩ nhìn bình dấm trước mặt mình.

“Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ gọi tôi là anh.” Tống Trì chán nản nói, khẽ cắn da thịt trắng nõn quang môi

“A, đừng cắn.” Cố Tỉnh cúi người, muốn chui xuống dưới dưới cánh tay để thoát ra.

Tay Tống Trì vuốt ve chiếc eo thon nhỏ, chọc cho bên hông của Cố Tỉnh mềm nhĩn ra, ” Có lẽ tôi cảm thấy tôi cần phải chứng minh năng lực của mình một chút.”

Cố Tỉnh đột nhiên bị bế lên, bị dọa đến mức ôm chặt lấy cổ Tống Trì, thấy đạt được mục đích như kế sách Tống Trì âm thầm nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng đặt người trong vòng tay xuống giường, ôn nhu đặt lên trán y một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cố Tỉnh cũng sẽ không ngu ngốc bị giông bão giờ phút này đây lừa gạt, kinh nghiệm mấy lần trước bị giông bão giày vò đến đau lưng đã khiến cho y bắt đầu lặng lẽ cọ đầu giường tính trốn đi.

… . . .

Sau khi Tống Trì tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là bóng người đơn bạc chỉ một một chiếc áo sơ mi trắng.. Hắn có thể nhìn ra được đó chính là chiếc áo sơ mi trắng trong tủ quần áo của hắn, mặc trên người Cố Tỉnh trông có vẻ hơi rộng, vừa vặn che đi cái mông làm cho người ra mơ màng.

Cố Tỉnh uể oải dựa lên đầu giường, khẽ lấy hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, hai mắt nhìn về phong cảnh phía ngoài cửa sổ, nhưng không có tiêu điểm, như thể linh hồn đã lìa khỏi xác, phiêu đãng trong thế giới hư hông bên ngoài kia.

Tống Trì vòng lấy eo y, khóa chặt y vào trong lòng ngực, hạ thấp thanh âm, như thể đang sợ dọa đến y: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Thế tại sao dáng vẻ của em lại như sắp khóc đến nơi vậy?

Cố Tỉnh trong thoáng chốc hoàn hồn, vội cụp mắt để che đi cảm xúc nơi đáy mắt, đưa tay hít một ngụm khói mới trả lời: “Đang tức giận, không hiểu sao lại bị chó cắn nên tức giận.”

Tống Trì lập tức nhớ ra, bận bịu giải thích: “Chỉ là tôi khó có thể tiếp nhận người kia, nhưng chỉ cần cậu muốn làm, tôi đều duy trì.”

“Cả việc đi ra ngoài tìm bạn giường?”

“Vậy trước tiên tôi sẽ làm cậu đến ngất trên giường, để cậu không có cơ hội xuống giường tìm nam nhân khác.”

” Não cậu bị treo lên trên à?” Cố Tỉnh đột nhiên tỉnh ngộ ra, ” Đừng nói là cậu đã chấp nhận từ lâu, chỉ là muốn mượn cơ này để lừa tôi lên giường đúng không?”

“Lên giường với vợ thì sao có thể gọi là lừa gạt được à.”

“A, cút sang một bên.” Cố Tỉnh cười nhạo lên tiếng, duỗi bàn chân trắng như ngọc đạp thẳng vào hắn, “Tôi muốn ăn sủi cảo.”

Tống Trì không nhúc nhích tí nào.

Cố Tỉnh liếc mắt, nặn ra nụ cười khả ái, dùng giọng nói mềm mại chuẩn dân kinh doanh mở miệng nói: “Ca ca à , em muốn ăn sủi cảo, có thể đi mua cho em được không.”

“Tôi đi mua, chờ tôi.” Tống Trì vuốt vuốt đầu của y, Cố Tỉnh hung hăng hất tay hắn ra.

Khoảng khắc ngay khi Tống Trì đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Cố Tỉnh nháy mắt liền tắt lịm, ánh mắt của y lại trôi dạt ra ngoài cửa sổ.

Dòng người đi lại tấp nập, nhà lầu tầng tầng lớp lớp, đã trở thành hình ảnh không bao giờ thay đổi, hết thảy đều là cảnh tượng mà cậu nhìn đến chán trường, tất cả những thứ này trong lúc vô hình trở thành một cái lồng giam khổng lồ, giam cầm y đến gắt gao.

Không một ngày nào trôi qua mà y không mơ tưởng đến làm cách nào để thoát khỏi được nơi tồi tàn này, thoát khỏi ông già ở nhà cả ngày say như chết, và chỉ biết trút giận lên y.

Nếu mẹ y ôm y vào lòng kéo y lại, bảo y dừng chân, y sẽ dừng lại, quay người cam tâm tình nguyện sa vào trong vòng tay đầy mùi hương hoài niệm kia.

Nhưng mẹ không còn, y chỉ có thể lựa chọn tiến về phía trước

Bước chân Tống Trì vội vàng trên vỉa hè. Hắn không hề bỏ qua vẻ mặt cô đơn của Cố Tỉnh ngay khi đóng cửa lại

Hắn còn nhớ rất rõ ngày mà ban nhạc của bọn họ chính thức được thành lập, khi cùng nhau thiết kế logo của ban nhạc, Cố Tỉnh đã thêm vài nét vào bản phác thảo, sau đó mím môi ngượng ngùng chờ đợi phản ứng của hắn

“Cánh nhỏ?” Tống Trì càng xem càng cảm thấy đáng yêu.

“Tôi nghĩ, nó có thể đưa tôi ra khỏi chỗ này.” Cố Tỉnh khẽ nói, “Tôi không muốn tiếp tục sống cuộc sống này nữ, tôi muốn kiếm đồng tiền lớn, muốn nổi tiếng, muốn được càng nhiều người yêu thích hơn, tôi muốn đưa ban nhạc mình leo đến đỉnh cao.”

Nói xong y lại ngượng ngùng cười: “Câu nói này chỉ nói với hai đứa mình, nhưng tôi rất nghiêm túc. Có thể thực hiện chứ?”

Chưa từng có ai nở một nụ cười xinh đẹp như vậy mà lại có thể khiến hắn đau lòng đến nhường này. Tống Trì nghĩ nghĩ, đưa ra một câu trả lời chắc nịch: ” Chúng ta sẽ làm được.”

Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên vẻ mặt của Cố Tỉnh khi nói “leo đến đỉnh cao” kia, qua đôi mắt kiên định, lóe lên hào quang động lòng người, hắn dường như thật sự có thể nhìn thấy tương lai của ban nhạc. Đó là một con đường đầy trông gai, nhưng bọn hắn có thể nhìn thấy điểm cuối cùng con đường.

Tống Trì nắm chặt sủi cảo trong tay, bước chân nhanh hơn.

Hắn phải nhanh đưa sủi cảo cho Cố Tỉnh, thảo luận với Cố Tỉnh linh cảm cho ca khúc mới

Quan trọng nhất chính là, mặc dù mới đi chưa được nửa giờ, hắn đã nhớ nụ cười của Cố Tỉnh đến bồn chồn bất an.

Hắn nhất định phải nhanh nhìn thấy y.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Ads Blocker Image Powered by Code Help Pro

Chặn Quảng Cáo Rùi!!!!

Chỉ tốn chút xíu thời gian bấm vào quảng cáo để giúp Mận có chi phí để duy trì trang web, nên nếu có thể Mận mong cậu sẽ tắt trình chặn quảng cáo và giúp đỡ hỗ trợ Mận chút chút nghen!!!